Translator: Nguyetmai
Hồng Tiểu Phúc và những người kia nhanh chóng rời đi.
Thủ trưởng Phương ngồi yên tại chỗ, thở dài thườn thượt.
Nói thật lòng, ông thực sự kinh ngạc vì Hồng Tiểu Phúc.
Đến mức sau khi Lưu Hoa Quân vào cửa rồi, ông vẫn ngồi ở đó nhìn Lưu Hoa Quân, đờ đẫn hỏi: "Thầy ơi, thầy nói xem, trên thế giới này thực sự có người như vậy à?"
"Ha ha ha ha, nói thật, trước kia tôi cũng không tin lắm", Lưu Hoa Quân thở dài, "Dù gì cũng là thứ thuốc hai mươi triệt tệ cơ mà. Nững chuyện khác không nói, chúng cứ bảo chúng không tìm thấy, rồi bán lại cho người khác, chúng ta cũng không có cách nào khác, đúng không? Cho dù lùi một bước, chúng tự dùng, có phải cũng là một chuyện rất đảm bảo không?"
Thủ trưởng Phương gật đầu, "Đúng vậy, cho nên con mới buồn bực chuyện này. Dù sao cũng không phải con số nhỏ, ban nãy con vừa kiểm tra, trên thị trường quả thực đã ra đến giá hai mươi triệu tệ, vẫn không có ai bán."
Ông là nhân vật lớn trong quân đội, tất nhiên sẽ kiểm soát nơi buôn qua bán lại như chợ đen.
Nếu không làm sao biết được họ trao đổi với nhau những gì? Lỡ như họ buôn bán súng đạn hay thuốc phiện thì sao?
"Cho nên bây giờ tôi hỏi cậu đã phục hay chưa?" Lưu Hoa Quân lúc này phấn khích như một đứa trẻ, nếp nhăn trên mặt sắp nở hoa vì cười rồi. Ông đắc ý bảo, "Cháu trai và cháu gái mà tôi nhận, đã đủ thuyết phục chưa?"
"Thuyết phục chứ, đâu chỉ đơn giản là thuyết phục?" Thủ trưởng Phương vỗ bàn thật mạnh, cười to, "Thầy ơi, con hơi ghen tị rồi đấy! Đứa trẻ tốt như vậy, không phải lúc nào cũng gặp được đâu! Hầy, lúc trước thầy bảo cần thứ thuốc này cho cháu gái nuôi, con còn thấy không phục. Con cứ suy tính, người như thế nào mới đáng để thầy đích thân tới tìm chúng con xin đồ cho chúng. Bây giờ gặp được rồi mới biết, đừng nói là thứ thuốc này, kể cả thứ khác nữa con cũng bằng lòng cho!"
Thứ khác mà ông nhắc tới tất nhiên cũng là thứ không mua được trên thị trường, ví dụ như... thuốc kích thích năng lực thức tỉnh LV2.
Thuốc kích thích được bán trên thị trường hiện tại vẫn nằm trong trạng thái kiểm soát tuyệt đối của quốc gia, cùng lắm chỉ có tác dụng cho LV1 và LV2.
Loại thuốc mà LV2 trở lên có thể dùng được tuyệt đối không thể lưu truyền ra ngoài trong thời gian ngắn.
"Thầy hiểu ý của con", Lưu Hoa Quân cầm bình thuốc kích thích thức tỉnh lên, tươi cười bỏ vào túi, "Thứ ấy bây giờ tuyệt đối không thể đụng vào được, nếu không chưa biết chừng sẽ biến thành chuyện lớn, cứ gượm đã, đợi lúc thích hợp chúng ta hẵng nói sau. Thuốc này nếu không còn vấn đề gì thì tôi mang về trước."
Thủ trưởng Phương gật đầu như giã tỏi, "Được được được, thầy cứ làm việc của thầy đi."
Ra khỏi đồn cảnh sát, Lưu Hoa Quân đi về nhà.
Đối với biểu hiện của Hồng Tiểu Phúc hôm nay, ông thực sự rất hài lòng.
Làm việc có nguyên tắc, có tư tưởng rõ ràng, không tham lam, hơn nữa tam quan đoan chính, đến cả một tù nhân như Thẩm Kiều cũng bị cậu cảm hóa mà từ đó bằng lòng cải tà quy chính.
Người như vậy, có cho cậu nguồn tài trợ như thế nào cũng thấy không quá đáng.
Khi Lưu Hoa Quân thong dong bước vào sân nhà Hồng Tiểu Phúc, Hồng Tiểu Phúc đang quét dọn.
Nhìn thấy Lưu Hoa Quân, Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc vui mừng, "Ông, ông về rồi ạ?"
"Ừa về rồi", Lưu Hoa Quân cười khà khà vỗ vai Hồng Tiểu Phúc và hỏi, "Hai hôm nay vẫn ổn chứ?"
Trước đó Lưu Hoa Quân nhờ Hồng Tiểu Phúc trông nom nhà cửa, tất nhiên Hồng Tiểu Phúc sẽ không quên, cậu lập tức đáp, "Vâng, không có chuyện gì, ngày nào cháu cũng quét dọn."
"Khà khà, ông đã biết ngay cháu làm việc rất tốt mà", Lưu Hoa Quân càng nhìn càng thấy Hồng Tiểu Phúc vừa mắt, có được đứa cháu trai như thế này thực sự quá tốt. Ông nhìn bốn phía xung quanh rồi gọi, "Tiểu Linh, Tiểu Linh đâu? Mau tới đây!"
Thẩm Tiểu Linh từ trong nhà lon ton chạy ra, cười bảo: "Ông, ông về rồi ạ?"
"Ừ ừ, Tiểu Linh à", Lưu Hoa Quân lấy lọ thuốc kích thích thức tỉnh từ trong túi áo ra, "Cháu xem ông mang gì về cho cháu này?"
"Cái này là..." Thẩm Tiểu Linh nhìn thấy thứ này, bỗng chốc sững người!
Thuốc kích thích thức tỉnh?! Sao nó lại quay về đây?!
"Ông à", Thẩm Tiểu Linh dè dặt hỏi, "Ông... thực sự kiếm được thứ thuốc này ạ?" Sau đó cật lực lắc đầu, "Không được, không được, ông ơi, tuyệt đối không thể được. Hôm nay cháu vừa mới biết, thứ thuốc này đắt lắm, cháu không thể dùng được!"
"Sao lại không thể dùng?" Lưu Hoa Quân giả vờ tức giận, "Có cái gì mà Tiểu Linh nhà ông không dùng nổi? Ông cho thì cứ cầm là được rồi!"
Thẩm Tiểu Linh liều mạng trốn ra sau lưng Hồng Tiểu Phúc, vừa trốn vừa nói, "Không được đâu ông, thứ này đắt lắm, anh trai cháu nói thứ này có tác dụng lớn đối với quốc gia, cháu không thể dùng được. Ông cầm về đi ạ, để cháu tự thức tỉnh."
Lưu Hoa Quân cuống lên: "Tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được cho cháu, sao cháu không dùng chứ? Bây giờ cháu vẫn chưa thức tỉnh cơ mà? Nhanh chóng lên, mau dùng đi, ông phải xem xem năng lực của cháu là gì!"
Thẩm Tiểu Linh cuống đến mức đầu đầy mồ hôi: "Không được không được, cháu không dùng, không dùng đâu!"
Hồng Tiểu Phúc cũng khuyên nhủ: "Ông, thuốc này thực sự quá đắt, hôm nay cháu mới giao nộp lên trên một lọ... thực sự không cần thuốc này đâu ạ..."
Lưu Hoa Quân thấy buồn cười, ông giả bộ tức giận, "Hai cái đứa nhóc này coi thường ông già đây phải không? Kiếm thuốc về cho hai đứa mà hai đứa không cần, cái mặt già này còn biết giấu vào đâu?"
"Cháu... cháu..." Thẩm Tiểu Linh cuống đến mức sắp khóc. Cô bé nói, "Vậy cháu thức tỉnh ngay! Cháu thức tỉnh rồi sẽ không cần dùng thuốc nữa! Thức tỉnh thức tỉnh thức tỉnh thức tỉnh thức tỉnh thức tỉnh thức tỉnh!"
Lưu Hoa Quân nhìn cô bé nghiêm túc cố gắng như vậy, nắm đấm cũng siết chặt vào. Ông cụ cảm thấy tức cười, nhưng khi đang chuẩn bị khuyên bảo thêm lần nữa, không ngờ đột nhiên thấy Thẩm Tiểu Linh khựng lại, sau đó toàn thân bỗng thả lỏng ra!
Tình huống gì đây?
Lưu Hoa Quân sững người, Hồng Tiểu Phúc cũng sững người.
Trạng thái này, chẳng lẽ...
Sau đó họ nhìn ngay thấy Thẩm Tiểu Linh toát một lớp mồ hôi mỏng, gió nhẹ vừa thổi qua đã tiêu tán. Làn da trên cơ thể Thẩm Tiểu Linh tỏa ra thứ ánh sáng trong veo dưới ánh trăng. Thẩm Tiểu Linh khẽ khàng hé miệng, thở ra một làn hơi trắng.
"Phù..."
Thẩm Tiểu Linh từ từ mở mắt ra, cô bé nhìn khắp xung quanh, đột nhiên nhảy dựng lên, "Wow! Ông, cháu thức tỉnh rồi ạ. Lần này ông không cần bắt cháu dùng thứ thuốc đắt ơi là đắt kia nữa!"
Hồng Tiểu Phúc: "!!!"
Lưu Hoa Quân: "!!!"
Hai người thực sự mờ mịt, như thế này cũng được à?!
"Cháu thực sự thức tỉnh rồi à?" Lưu Hoa Quân sững sờ. Cô bé này vì không muốn dùng thuốc kích thích thức tỉnh mà ép bản thân phải thức tỉnh?! Có cần phải khoa trương thế không?
"Vâng ạ, cháu thực sự thức tỉnh rồi", Thẩm Tiểu Linh phấn khích chạy vào trong phòng, lấy hai cây đinh nhỏ đặt vào lòng bàn tay, "Ông, ông xem này."
Dưới ánh mắt chăm chú của Lưu Hoa Quân và Hồng Tiểu Phúc, hai chiếc đinh trong tay Thẩm Tiểu Linh từ từ bay lên, sau đó bắt đầu nhanh chóng tan rã, sau đó dường như thứ dịch thể ấy quay về với hình dáng ban đầu của chúng!
Thẩm Tiểu Linh đắc ý hỏi: "Ông, lần này ông nội tin rồi chứ? Năng lực thức tỉnh của cháu là khống chế kim loại đấy!"