Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Khống chế kim loại!

Vừa nhìn thấy năng lực này, Lưu Hoa Quân kinh ngạc đến đờ đẫn!

Nói thật lòng, cho dù năm xưa khi tham gia chiến trận, giết bao nhiêu quân địch, cho dù có gặp chuyện ngoài ý muốn cỡ nào cũng không có chấn động nào mạnh mẽ như lúc này!

Phải biết rằng trong thời gian này, chủ đề mà ông luận bàn nhiều nhất cùng các học sinh của bên quân đội chính là chuyện liên quan đến người thức tỉnh năng lực kỳ diệu!

Bên phía quân đội đã trình bày rõ ràng, bây giờ trong số những dạng năng lực mạnh nhất, chỉ riêng khống chế kim loại là vẫn chưa có!

Khống chế kim loại chính là Mageto trong X-Men đấy!

Tính phá hoại của năng lực này sau khi phát triển về sau có thể nói là khiến người ta phải tuyệt vọng!

Mà năng lực của cô cháu gái nuôi bé nhỏ trước mặt ông chính là khống chế kim loại!

"Tốt! Tốt lắm!" Lưu Hoa Quân kích động đến mức sắp chảy nước mắt, "Cháu gái ngoan của ta giỏi quá, quá giỏi rồi! Khống chế kim loại là năng lực số một số hai trong cả Hoa Hạ ta rồi!"

Khống chế kim loại có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là có khả năng cực lớn, sau này vũ khí nóng sẽ phải rút khỏi vũ đài lịch sử!

Cho dù là bom nguyên tử thì đã sao? Tiểu Linh nhà ta có thể khiến đầu đạn của các người phân rã đấy! Các người muốn đánh bom cũng không đánh bom được nhé!

"Ông, lần này không cần uống thuốc nữa đúng không ạ?" Thẩm Tiểu Linh phấn khích nhảy tới nhảy lui, ôm cánh tay của Lưu Hoa Quân mà làm nũng, "Ông ơi, bây giờ cháu đã thức tỉnh rồi, hay là ông uống thứ thuốc này đi, như thế ông cũng thức tỉnh, sau này có thể bảo vệ cháu tốt hơn!"


Hồng Tiểu Phúc ở bên cạnh cũng khuyên bảo, "Đúng vậy đó ông, hay là ông uống thuốc này đi. Vốn dĩ nó được chuẩn bị cho ông mà, ông uống nó không phải vừa vặn hay sao?"

Lưu Hoa Quân thực sự rung động.

Hai đứa trẻ trước mặt ông thực sự quá tốt.

Lương thiện, ấm áp, lạc quan...

Hai đứa này chiếm mất bao nhiêu phẩm chất tốt đẹp trên thế giới này. Có được cháu trai nuôi và cháu gái nuôi như vậy, Lưu Hoa Quân cảm thấy quả thực nên làm gì đó.

"Được được được, vậy ông sẽ tự uống thuốc này." Lưu Hoa Quân cười tươi roi rói, nhìn hai đứa trẻ, vẻ hiền từ nơi khóe mắt không sao che giấu được.

Vốn dĩ ông đã đến lúc an hưởng tuổi già, nếu ở thời ngày xưa chắc đang là lúc hưởng thụ niềm vui quây quần bên con đàn cháu đống. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi.

Lúc này Lưu Hoa Quân tha thiết muốn bảo vệ hai đứa trẻ này hơn.

Có lẽ, nếu như có thể, ông thực sự nên suy tính đến chuyện xuống núi rồi.

Dù gì thế hệ của ông đã gây dựng và bảo vệ được giang sơn, bây giờ chưa biết chừng phải bán mạng lần nữa...

"Vậy ông uống nhé!" Lưu Hoa Quân nghĩ tới đây, lập tức không còn do dự, mở nắp bình, uống ngay viên thuốc kích thích thức tỉnh.

Cảm giác ấy rất kỳ diệu.

Viên thuốc đi xuống bụng, Lưu Hoa Quân cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên.


Nếp nhăn trên mặt bắt đầu từ từ giảm đi.

Khóa gene trong cơ thể được mở ra, từng tầng từng tầng một, vô số thông tin liên quan đến ngọn nguồn sinh mệnh tràn vào đầu ông.

Đó là những thông tin từ niên đại hằng cổ, từ thuở hồng hoang.

Bản năng của sinh mệnh.

Không cần nói bất cứ điều, gì, không cần tốn nhiều phán đoán và phân tích.

Thứ bản năng này giống như đứa trẻ vừa sinh ra đã tự nhiên biết hô hấp, biết bú mẹ.

Lưu Hoa Quân khẽ mở mắt ra, lúc này dường như ông đột nhiên trẻ hơn mười mấy tuổi, trông qua chỉ khoảng chừng năm mươi sáu mươi.

Ông nhẹ nhàng giơ tay lên.

Chiếc bình sứ trong tay ông chầm chậm bay lên, xoay vòng vòng xung quanh ông.

Lưu Hoa Quân nhìn về phía xa, một viên gạch trong sân bay lên.

Xẻng sắt bay lên.

Chai lọ bay lên.


"Thật không ngờ", Lưu Hoa Quân nhẹ nhàng thở ra, sau đó mỉm cười, "Cũng không biết có phải ở gần hai đứa nhiều quá hay không, ông cảm giác hình như vận may của mình cũng tốt lên, năng lực thức tỉnh của ông là di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ đấy!"

Di chuyển đồ vật bằng ý nghĩa!

Một trong những năng lực chắc chắn xếp hàng đầu trong bảng xếp hạng công năng!

"Oa!" Hai mắt Thẩm Tiểu Linh ngập tràn những vì sao nhỏ, "Cháu biết ông mới là người giỏi nhất mà!"

Hồng Tiểu Phúc cũng phấn khởi, "Tốt quá rồi, ông ơi, năng lực của ông mạnh mẽ như thế, sau này cháu với Tiểu Linh có người bảo vệ rồi!"

"Ha ha ha ha! Nhất định, nhất định là như thế!" Lưu Hoa Quân cười ha hả, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hai người rồi bảo, "Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, nào nào, chúng ta vào nhà thôi! Xem xem chỉ số của ba ông cháu ta là bao nhiêu!"

Ba người tiến vào nhà.

Hồng Tiểu Phúc lấy thiết bị kiểm tra chỉ số thức tỉnh ra, để Lưu Hoa Quân thử trước.

"Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh LV2, chỉ số thức tỉnh 4.16%."

Nhìn chỉ số hiển thị trên đó, Lưu Hoa Quân hít một hơi thật sâu.

Thế này là sao? Ý trời à?

Ông vừa thức tỉnh đã là LV2? Xem ra lần này muốn trốn cũng không trốn được, không nói nữa, chỉ có thể xuống núi thôi!

Hồng Tiểu Phúc kinh ngạc hô lên: "Ông giỏi quá, vừa thức tỉnh đã LV2!"

Thẩm Tiểu Linh cũng rất phấn khích: "Đúng vậy, sau này ông có thể bảo vệ chúng ta rồi!"

"Con bé này, nói năng ngọt thật đấy", Lưu Hoa Quân mỉm cười xoa đầu Thẩm Tiểu Linh, "Bảo vệ chứ, sau này ông sẽ bảo vệ Tiểu Linh của chúng ta."


"Tốt quá rồi!" Thẩm Tiểu Linh hoan hô một tiếng, sau đó nóng lòng đặt tay lên trên. Đợi khi hai người nhìn thấy chỉ số, họ hoàn toàn đơ người vì kinh ngạc!

"Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh LV2, chỉ số thức tỉnh 4.66666%."

Chỉ số 4.6666!

Chỉ số này... đúng là quá bùng nổ!

Người thứ tỉnh vừa thức tỉnh đã có LV2, chỉ số còn cao hơn Lưu Hoa Quân, tư chất của Thẩm Tiểu Linh đúng là vô địch đấy nhỉ?!

Thẩm Tiểu Linh reo lên một tiếng, phấn khích lắm, "Oa oa! Quả nhiên chúng ta là những đứa con được ông trời thương nhất! Vừa thức tỉnh đã LV2 nha, đỡ được bao nhiêu tiền mua thuốc!"

Lưu Hoa Quân cũng rất chấn động, bởi vì ông biết rằng, trước mắt trong quân đội Hoa Hạ, thậm chí trong số những người thức tỉnh dân gian được ghi chép lại, người có tư chất cao nhất là một quân nhân tên Sở Phi, khi vừa thức tỉnh, chỉ số của cậu ta cũng chỉ có 4.52 thôi!

Vậy mà cô cháu gái trước mắt ông vừa thức tỉnh đã có chỉ số 4.6666! Đúng là làm người ta kinh ngạc mà!

Hồng Tiểu Phúc cũng phấn khích, "Tốt quá rồi, ông ơi, tư chất của Tiểu Linh có phải rất tốt không ạ?"

Lưu Hoa Quân kích động đến mức nước mắt giàn giụa: "Tốt chứ, đâu chỉ là tốt, quả đúng là vô địch luôn! Trước mắt người thức tỉnh có chỉ số cao nhất mà chúng ta biết được chính là cô bé!"

Sau đó Lưu Hoa Quân nhìn Thẩm Tiểu Linh, mỉm cười, "Tiểu Linh, bây giờ cháu cũng thức tỉnh rồi, theo trình tự thông thường mà nói, với tư chất của cháu chắc là có thể gia nhập quân đội. Nhưng dù gì cháu vẫn còn nhỏ, hơn nữa cháu tách ra khỏi Tiểu Phúc chắc cũng sẽ đau lòng, cho nên chuyện này ông sẽ giúp hai đứa giữ bí mật, bình thường các cháu cũng cố gắng đừng để lộ ra."

Thẩm Tiểu Linh vội vàng gật đầu, "Vâng, được ạ, cháu nhất định sẽ giữ bí mật."

"Còn về tài nguyên để rèn luyện, ông sẽ về quân đội", Lưu Hoa Quân nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Tiểu Linh, tiếp tục nói, "Sẽ giúp cháu xin thuốc kích thích tăng trưởng từ LV2 trở lên, cho nên cháu không cần lo lắng. Thế nào, có vui không?"

"Vui ạ!" Thẩm Tiểu Linh cảm thấy hôm nay đúng là ngày vui nhất, cô bé nghĩ ngợi rồi phấn khích hỏi, "Vậy... ông ơi, anh cháu có thuốc ấy không ạ? Anh ấy chỉ dùng thuốc mới nâng cao chỉ số được thôi!"

"Có chứ", Lưu Hoa Quân cười khà khà, "Có hết, có hết! Có phần cho ông thì cũng có phần cho hai đứa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận