Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Tối đó, Triệu Minh về nhà, lập tức tìm ba mình trước, "Ba, ba, con thức tỉnh rồi, con thức tỉnh rồi đấy, ha ha ha ha ha!"

Vừa nghe thấy câu này, Triệu Trưởng Phát nhất thời kinh ngạc, "Thức tỉnh nhanh thế hả?! Năng lực của con là gì?"

Nhắc đến chuyện này, Triệu Minh ít nhiều gì cũng có phần không hài lòng lắm, "Là năng lực chữa bệnh, không phải dạng chiến đấu..."

"Năng lực điều trị!" Triệu Minh không hiểu rõ năng lực này mạnh mẽ chừng nào, nhưng Triệu Trưởng Phát nghe phát là hiểu luôn, có năng lực này quá đỉnh ấy chứ, "Năng lực này đối với chúng ta mà nói đúng là năng lực tốt nhất! Ha ha ha ha ha! Con trai tôi lần này thực sự vô địch rồi!"

"Hở?" Triệu Minh tò mò hỏi, "Tại sao ba nói vậy?"

Triệu Trưởng Phát cười, "Con nghĩ mà xem, cho dù con có năng lực chiến đấu, con dùng hết sức lực thì có thể đánh được mấy người? Nhưng năng lực điều trị này lại khác. Ai có thể đảm bảo mình không bị bệnh, không bị thương? Đúng không? Chỉ cần có năng lực này trong tay, con trai ba tuyệt đối có thể ngẩng cao đầu mà đi trong giới kinh doanh này! Bất kể thế giới thay đổi ra sao, người có năng lực điều trị mới là người tuyệt đối không gặp nguy hiểm!"

Nghe ba mình nói như vậy, hai mắt Triệu Minh bỗng chốc sáng ngời lên.

Đúng vậy, năng lực của mình đúng là kim bài miễn tử mà!

Cho dù là kẻ địch, bình thường cũng không dễ gì làm gì mình, nếu không kẻ địch bị thương thì ai có thể cứu được?

Còn về giới kinh doanh thì càng không phải nói, kẻ nào càng có tiền càng sợ chết!

"Ha ha ha, hóa ra mình đỉnh đến vậy sao?!" Triệu Minh phấn khởi, lại lôi thuốc kích thích năng lực người thức tỉnh ra uống, vừa uống vừa nói, "Ba, vậy sau này con sẽ cố gắng rèn luyện, con mua không ít thuốc, bình thường sẽ ăn nó như kẹo!"

Triệu Trưởng Phát gật đầu, "Được, con cần gì cứ nói, một tí tiền như mấy trăm triệu nhà chúng ta vẫn bỏ ra được."

"Vâng ba!"

Triệu Minh quay về phòng. Sau đó cậu ta nghĩ ngợi rồi gọi một cuộc điện thoại.

"A lô, thầy Vương đấy ạ? Là cháu, Triệu Minh đây... vâng, giúp cháu chuyện này, à vâng vâng vâng, cần to to một tí, vâng... vâng cháu lập tức gửi hình ảnh qua ngay."


...

Chuột Bự là con chuột cường tráng nhất trong phạm vi cả trăm dặm quanh đây.

Trong phạm vi thống trị của nó, nó có nhiều lương thực nhất, thể xác cường tráng nhất, vẻ ngoài bảnh bao nhất, cùng với cô vợ chuột xinh đẹp nhất.

Ở thế giới dưới lòng đất này, nó chắc chắn là bậc vương tướng, nghênh ngang một cõi!

Cho đến một hôm...

Nó lên thế giới trên mặt đất đi dạo, thế mà bị một đám người đuổi đánh.

Là vua của thế giới dưới lòng đất, Chuột Bự căn bản chẳng coi đám thú hai chân này ra gì.

Hừ hừ, khi đó không cắn họ là nể mặt họ lắm rồi, đừng tưởng Chuột Bự này sợ mấy người.

Sau đó đầu gối của nó trúng một mũi tên.

Chính vào ngày ấy, nó gặp được vị thần chân chính trong sinh mệnh của nó!

Đó là một con thú hai chân trông rất thoải mái, từ trên xuống dưới tràn ngập ánh sáng của thần linh! Thú hai chân như vậy cũng chỉ có Chuột Bự mới phát hiện ra sự mạnh mẽ của nó, cùng với sức hút có thể nói là trí mạng!

Đó là sức mạnh thống trị được in đậm trong mã hóa ADN từ khi sinh ra.

Cho nên Chuột Bự khi ấy quỳ ngay xuống!

Kính chào thần may mắn!

Từ ngày ấy trở đi, Chuột Bự cảm thấy cuộc đời chuột của mình khác xưa nhiều rồi!


Đó là một dạng thăng hoa! Một dạng gửi gắm về phương diện tinh thần! Một kiểu theo đuổi cao quý nhất của cuộc đời chuột từ nay về sau!

Cho nên Chuột Bự khi ấy đã quyết định, phải đi theo con thú hai chân kia! Cho dù đuổi nó đi, nó cũng tuyệt đối không đi!

Cho nên lúc này Chuột Bự đang ngồi bệt trước con sông cách nhà của thú hai chân kia không xa lắm, đang chải chuốt rất tỉ mỉ.

Nó vất vả lắm mới đuổi theo vị thần của nó tới tận đây. Sau này nhất định nó phải ở bên cạnh thần cống hiến sức trâu sức ngựa...

Dùng hai chân trước nhẹ nhàng vốc nước lên, Chuột Bự chải lông thật tỉ mỉ.

Bộ lông toàn thân nhất định phải trong trạng thái sạch sẽ nhất, không có bất kỳ mùi gì. Bộ râu nhất định phải trong trạng thái thoải mái nhất, hình như còn cần có đặc trưng của bản thân mình?

Cho nên Chuột Bự dùng móng vuốt nhỏ của mình, cố tình tạo kiểu cho phần lông trên đỉnh đầu. Một dúm lông dài đáng yêu đến bùng cháy dựng thẳng trên đầu!

Nó tin rằng chắc chắn thần sẽ thích!

Chuột Bự tạo hình tượng cho mình mất đến hai tiếng đồng hồ, sau đó nó cẩn thận chui vào hang động, chỉ sợ làm bẩn một cái lông dài trên cơ thể.

Nó đi dưới lòng đất tới tận một cái hang bí ẩn bên cạnh cửa nhà thần linh, Chuột Bự mới cẩn thận nằm xuống.

Đợi mặt trời của ngày hôm sau nhô lên.

Sau đó nó nghĩ lại... hình như còn thiếu gì nhỉ?

Biết rồi, là cống phẩm! Là cống phẩm đó! Muốn đi theo thần linh, không có cống phẩm làm sao được?!

Chuột Bự nghĩ đến đây, chui đầu vào trong hang, chạy nhanh như chớp về với kho lương thực của mình, sau đó bắt đầu ra sức nhét lương thực vào miệng!


...

Sáng hôm sau, Hồng Tiểu Phúc dậy từ sớm để nấu xong bữa sáng, sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy rồi ra cửa.

Thế mà vừa mở cửa nhà ra đã sững sờ!

Trước cửa nhà cậu chất một đống lương thực cao đến nửa thước!

Dạng như lạc, hạt bắp, đậu đỏ đậu xanh, gạo, tóm lại bình thường có nghĩ được đến loại ngũ cốc nào thì gần như có đủ cả!

Nhìn đống lương thực nhỏ này, nói không phải quá lời, nấu một nồi cháo bát bảo vẫn dư sức!

"Thế này là sao?" Hồng Tiểu Phúc mờ mịt, đây là lương thực ai làm rơi trong lúc vận chuyển vậy?

Tất nhiên, bất kể thế nào, đã là lương thực thì không thể lãng phí, Hồng Tiểu Phúc lập tức quay vào nhà lấy túi nilon và chổi, quét hết chỗ lương thực này, sau đó đóng vào túi, đặt trong nhà bếp.

Chuột Bự trốn trong một góc khuất, nhìn động tác của Hồng Tiểu Phúc mà nước mắt trực trào!

Nó đứng thẳng người, dùng hai chi trước bịt chặt miệng, hai mắt rưng rưng.

Chuột Bự: (ಥ_ಥ)

Thần đã thu nhận cống phẩm mà ta mang cho thần rồi! Hức hức hức hức! Cảm động quá, cảm động quá! Có phải như thế có nghĩa là thần linh đã thừa nhận sự tồn tại của ta rồi không?!

Chuột Bự tham kiến thần may mắn!

Hồng Tiểu Phúc xử lý xong công việc bên này rồi đi ra cửa, bước lên xe buýt.

Chuột Bự giấu mình trong bụi cây ven đường, điên cuồng chạy theo xe buýt!

Nó không nghĩ quá nhiều, chỉ tính đuổi theo bước chân của vị thần trong lòng, thế mà cảnh tượng này bị người qua đường nhìn thấy...

"A a a a! Mau nhìn kìa! Con chuột to quá!"

"Trời đất ơi, nó đang đuổi theo cái gì vậy?! Chạy nhanh quá đi mất!"


"Trời đất ơi, nó dừng lại rồi, hình như đang đợi đèn tín hiệu giao thông!"

Một đám người đi đường ào ào hô lên, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu quay video. Nếu đăng lên Tiktok chắc chắn sẽ nổi tiếng! Ai nhanh tay sẽ có phần, chậm tay thì hết!

Quả nhiên, chỉ trong thời gian ngắn, dân cư mạng bùng nổ!

Không ai có thể ngờ rằng nhân vật gây nên sóng gió trên mạng xã hội hôm nay là một chú chuột...

Bên phía Tiktok:

"Chú chuột siêu to khổng lồ! Chuột biến dị xuất hiện rồi!"

"Đám chuột này sắp thống trị thành phố của chúng ta sao? Chúng ta cùng chờ mong nhé!"

"Trời đất ơi chú chuột này thông minh quá, còn biết đợi đèn tín hiệu giao thông!"

Bên phía Weibo:

"Động vật bắt đầu nảy sinh biến dị, Thẩm Thành phát hiện chú chuột khổng lồ to tới hai thước!"

"Động vật biến dị trông qua có vẻ rất thông minh, biết đợi đèn tín hiệu giao thông này!"

"Chú chuột khổng lồ không có động tác nào mang tính công kích, hình như còn... hơi bị đáng yêu?"

Vô số người ào ào bình luận, nhưng Hồng Tiểu Phúc ở trong xe buýt không có cảm nhận gì...

Cậu nhanh chóng xuống xe, Hồng Tiểu Phúc theo các học sinh khác cùng bước vào cổng của trường trung học phổ thông thực nghiệm. Chuột Bự nhìn theo cậu từ xa, đôi mắt nhỏ rưng rưng, thần linh đẹp trai quá! Chỗ này có quá nhiều thú hai chân, mình đi theo thần liệu có bị đánh không?

Chuột Bự do dự trong chốc lát, sau đó tìm một cái hốc nhỏ trong vườn trường, lập tức không nói nhiều lời, chui vào trong đó!

Nó nhìn theo Hồng Tiểu Phúc từ phía xa, hạnh phúc quá, hạnh phúc quá, có thể nhìn thấy thần của ta, thỏa mãn quá!

Chuột Bự: (✪▽✪)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận