Translator: Nguyetmai
(*) Hóa Đằng: Mã Hóa Đằng, ông trùm kinh doanh, Giám đốc Điều hành Tencent.
(**) Tam Thạch: tên thật là Đinh Lỗi, Giám đốc Điều hành của NetEase Games.
"Chào buổi sáng anh Phúc!" Hồng Tiểu Phúc đi tới hành lang, bắt gặp Triệu Minh đang cầm điện thoại chơi game. Triệu Minh vừa nhìn thấy cậu đã phấn khích, bước lên phía trước ôm vai cậu, cười bảo, "Kính chào thần may mắn! Ha ha ha!"
"Cái thằng này", Hồng Tiểu Phúc cười hì hì đấm lại cậu ta một cái, "Sao hôm nay đến sớm thế."
"Đang đợi cậu chứ gì nữa." Triệu Minh cười ha ha, sau đó cùng Hồng Tiểu Phúc tiến vào cửa lớp học, vừa mở miệng đã gào lên, "Các anh em! Tôi xin giới thiệu với mọi người về anh Phúc của lớp ta!"
Một đám học sinh bỗng chốc ngừng công việc trên tay, cười cười hỏi: "Yo, anh Minh lại có chuyện gì tốt đây?"
"Anh Phúc sao thế?"
Triệu Minh đắc ý nói: "Tôi nói cho các cậu nghe, biết năng lực của anh Phúc là gì không? Tối qua anh Phúc lên LV2 rồi! Cuối cùng cũng biết năng lực của cậu ấy là gì rồi!"
Triệu Minh vừa nói xong, đám đông lập tức kinh ngạc!
"Thánh thần thiên địa ơi, thật hay đùa vậy?!"
"Anh Phúc có năng lực gì thế?!"
"Đúng vậy, mau nói với mọi người đi, có phải là có thể khiến người ta quỳ xuống không?"
Hồng Tiểu Phúc cười ha ha nói, "À ừm... thực ra năng lực của tôi là vận may, trình độ hiện tại khá là may mắn, mọi người nếu có trò chơi gì muốn rút thẻ có thể tìm tôi."
Vận may!
Thế này thì đỉnh quá!
Các bạn cùng lớp bỗng chốc nổ tung!
"Anh Phúc, thật hay đùa vậy?! Mau nào mau nào, tôi ước được Tamamo-no-Mae!" Bên dưới lập tức có học sinh nhảy ra, chiều cao chừng 1m77, hình thể hơi mập, vừa cười đã có hai lúm đồng tiền, trông qua khiến người khác rất yên tâm. Cậu ta chính là Vương Lập Hiên lúc trước thường mời Hồng Tiểu Phúc tới nhà ăn. Vương Lập Hiên cầm điện thoại nói: "Tôi mong có được tấm thẻ ấy lâu lắm rồi! Anh Phúc, năng lực cậu dùng được thật không vậy?"
"Nói năng kiểu gì đấy", Triệu Minh đắc ý bảo, "Anh Phúc của tôi làm sao mà không dùng được chứ? Tôi nói cho các cậu biết, sau này phải tốt với anh Phúc của tôi vào, đảm bảo các cậu chơi game vô địch luôn!"
"Đỉnh quá, đỉnh quá!" Một đám học sinh bỗng chốc vây lấy, nhảy lên hô hào, "Rút đi nào rút đi nào!"
Thẻ xanh trong tài khoản trò chơi của Vương Lập Hiên không nhiều lắm, cũng chỉ có tầm bảy tám tấm, không đủ để rút mười lần liên tiếp, Hồng Tiểu Phúc tùy tiện rút từng tấm vậy.
Sau đó...
"Bụp! Giành được SSR Tamamo-no-Mae!"
Vương Lập Hiên: "!!!"
Triệu Minh: "!!!"
Các bạn cùng lớp khác: "!!!"
"M* kiếp! Năng lực của anh Phúc bùng cháy quá!"
"Anh Phúc anh Phúc, chỗ tôi cũng có, cậu giúp tôi rút đi, tôi cầu Yêu Đao!"
"Anh Phúc anh Phúc, tôi cầu LaNa nè!"
"Tôi cầu Thần Tào Tháo!"
Một đám học sinh cùng lớp hò hét mồm năm miệng mười bắt đầu ước nguyệ. Hồng Tiểu Phúc cười tủm tỉm rút thẻ giúp họ, trúng hết!
Đám học sinh hô ầm lên:
"Anh Phúc, tên của cậu có phải là Hồng Tiểu Phúc – kẻ hủy diệt Hóa Đằng không?!"
"Rõ ràng là Hồng Tiểu Phúc – kẻ hủy diệt Tam Thạch mới đúng chứ!"
"Đỉnh quá, đỉnh quá rồi! Sau này chúng ta chơi game cuối cùng cũng có người bảo kê rồi! Có anh Phúc ở đây, chúng ta sẽ không bị lừa tiền nữa!"
Đối với đám học sinh phổ thông trung học này, họ vẫn chưa trải nghiệm được nguy cơ hiểm ác bên ngoài, bình thường chơi trò chơi mong rút được thẻ này thẻ nọ nhưng rút mãi không thấy mới là điều phiền lòng.
Bây giờ có một ông vua may mắn như Hồng Tiểu Phúc ở đây còn gì phải nói nữa, giỏi đến mức bùng cháy luôn.
"Năng lực của cậu đúng thật là", đợi Hồng Tiểu Phúc quay về vị trí ngồi, Tô Oánh lè lưỡi, cười nói, "Đúng là kẻ hủy diệt các trò chơi mà! Hóa Đằng và Tam Thạch chắc chắn hận cậu chết mất!"
Hồng Tiểu Phúc cười cười đáp lời: "Cũng tàm tạm, ít nhất bây giờ tớ đã có cách giúp được các bạn cùng lớp, đây là chuyện tốt mà."
Kể ra thì, nếu người bình thường khác có được năng lực tốt như vậy, chắc chắn sẽ giấu đi, nói thế nào cũng không chịu báo cho người khác biết.
Nhưng Hồng Tiểu Phúc thì khác.
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu như người khác không biết được năng lực của mình, mình làm sao giúp người ta được?
Một đám học sinh đang cười nói vui vẻ. Trương Dương ở bên ngoài cửa lấm la lấm lét nhìn vào bên trong phòng học, đợi khi thấy Hồng Tiểu Phúc rồi, lập tức bước tới hỏi, "Anh Phúc, nghe nói năng lực của cậu là may mắn?"
Hồng Tiểu Phúc lập tức gật đầu, "Đúng vậy, tôi cũng mới biết hôm qua thôi."
Trương Dương vừa nghe thấy Hồng Tiểu Phúc khẳng định như vậy đã cười ha hả, "Ha ha ha ha ha! Các cậu nghe thấy hết rồi đúng không? Đây không phải là tôi không bằng cậu ấy, mà là gặp ngay vua may mắn thì ai cũng phải quỳ!"
Nói rồi, Trương Dương nháy mắt, ôm quyền hành lễ với Hồng Tiểu Phúc: "Kính chào ông vua may mắn!"
Hồng Tiểu Phúc tươi cười ôm vai cậu ta, lúc này học sinh trong lớp của cậu cũng cười hi hi ha ha cùng hô lên: "Kính chào ông vua may mắn! Ha ha ha ha!"
Họ cười được một lát, chẳng bao lâu sau, Lý Thiên Kỳ cũng lon ton chạy tới, hô lên: "Ôi chao, anh Phúc! Nghe nói năng lực của cậu là may mắn hả, đúng là ngầu quá chừng mà! Sau này xin hãy bảo kê nha!"
Suy nghĩ của Lý Thiên Kỳ rất đơn giản, trong thời đại giải trí này, trò chơi gì cũng moi tiền người chơi bằng các hình thức rút bùa rút thẻ...
Chỉ cần ôm được đùi của Hồng Tiểu Phúc, Hóa Đằng hay Tam Thạch gì gì đó cũng phải quỳ hết!
Sau này việc cường hóa vũ khí trong tài khoản DNF của cậu ta phải dựa vào Hồng Tiểu Phúc rồi!
Hồng Tiểu Phúc cười bảo, "Được chứ, không thành vấn đề, có gì cần cứ nói với tôi là được."
Tóm lại, theo tình hình trước mắt, năng lực của Hồng Tiểu Phúc chủ yếu thể hiện ở phương diện may mắn trong trò chơi, tất nhiên có thể giúp được ai thì giúp người đấy. Trước kia, khi cậu chưa thức tỉnh, các bạn cùng lớp đối xử với cậu rất tốt. Bây giờ cậu vất vả lắm mới thức tỉnh được, có đồ tốt mà giấu đi không phải tính cách của cậu.
Trong trường có một người kỳ lạ như Hồng Tiểu Phúc, đám học sinh kia thấy lòng dạ ngọt ngào như ăn phải mật, đi đường cũng cảm thấy bước chân thênh thang, sau này chơi game vô địch rồi!
Đám học sinh này đang vui thì thầy Lý Hoằng đi tới cửa phòng học, gọi mấy người kia, "Ôi chao, đúng lúc mấy đứa đang ở đây hết hả, Hiệu trưởng Lương tìm các em đấy, đi theo thầy."
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng ra ngoài.
Họ nhanh chóng tới phòng làm việc của Hiệu trưởng Lương, vừa bước qua cửa đã nhìn thấy Hàn Phong từ Cục Quản lý Hồ sơ Người thức tỉnh đang ngồi trên ghế sofa, mải miết chơi trò chơi.
Anh ta chơi một lúc, ngẩng đầu lên thấy mấy người họ mới bảo, "Hôm nay tôi đến nói với mọi người chút chuyện."
Sau đó anh ta nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc, "À ừm... Tiểu Phúc à, thời gian này thế nào rồi? Đã xác định được năng lực của mình rốt cuộc là gì chưa?"
"Vâng, xác định rồi ạ", Hồng Tiểu Phúc cười, "Năng lực của em là may mắn... hiện tại dường như chủ yếu tập trung ở phương hướng rút thẻ cường hóa vũ khí trong trò chơi."
Hàn Phong: "..."
"Khụ khụ", Hàn Phong lặng lẽ lấy điện thoại ra, sau đó vẫy vẫy tay với Hồng Tiểu Phúc, "Tiểu Phúc à, vừa đúng lúc trò Vương Giả Vinh Diệu mà tôi chơi cần nhân vật Võ Tắc Thiên lâu lắm rồi, cậu xem..."
Một phút sau.
Hàn Phong cười tươi như hoa cất điện thoại đi, ôm vai Hồng Tiểu Phúc, mặt mũi cười như sắp nứt toác ra vậy, "Ôi chao năng lực của cậu được lắm đấy. Sau này chúng ta add wechat, thường xuyên liên lạc, thường xuyên liên lạc nha ha ha ha ha ha!"
Tô Oánh và những người kia ôm mặt. Năng lực của Hồng Tiểu Phúc thật khó hiểu, đúng là lựa chọn không thể tuyệt vời hơn để kéo gần quan hệ với người khác...
Bây giờ có ai mà không chơi game chứ...