Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Ra khỏi giảng đường, đi ở hành lang trong trường, Hồng Tiểu Phúc và những người khác cảm thấy lòng nặng nề lắm.

Không phải vì tiết học hôm nay khiến cảm xúc tuột dốc, mà họ đều cảm thấy, hình như bản thân có thêm trách nhiệm mới.

"Tớ cảm thấy", Tô Oánh nói trong khi viền mắt vẫn còn hồng, "Chúng ta thức tỉnh rồi, tuy không nên nói rằng năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề, nhưng chúng ta không thể lỡ làng chuyện luyện tập. Không phải Chủ nhiệm Hàn đã nói rồi sao? Những người lính canh giữ biên giới quốc gia, có lẽ sẽ phải đối mặt với người thức tỉnh từ quốc gia khác. Họ đều là người bình thường mà có thể làm đến vậy, chúng ta đã thức tỉnh, phải chăng nên cố gắng rèn luyện hơn nữa để ứng phó được với nguy hiểm phát sinh trong tương lai?"

"Câu này không hề sai", Trương Dương gật đầu như giã tỏi, "Ai mà biết tương lai sẽ ra sao chứ? Những điều mà Chủ nhiệm Hàn nói với chúng ta ngày hôm nay rất có khả năng chỉ là một phần của tảng băng, mục đích của lớp học này thực ra là căn dặn chúng ta khống chế sức mạnh của bản thân, đừng gây thêm phiền phức cho quốc gia. Tớ có dự cảm, ngày mai chắc chắn Chủ nhiệm Hàn sẽ tiết lộ thêm nhiều thông tin hơn. Tớ đoán nhất định sẽ liên quan đến chiến đấu, cho nên chúng ta cố gắng rèn luyện sẽ không có vấn đề gì."

Mấy người kia đồng loạt gật đầu, Triệu Minh lấy thuốc tăng cường năng lực trong túi áo, đưa cho Tô Oánh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ mỗi người mấy viên, "Bây giờ chúng ta là một đội rồi, thuốc này cũng không đắt đỏ gì, sau này chúng ta cố gắng ăn thêm vào, cứ lên được LV2 rồi hẵng nói. Còn về anh Phúc hả, chuyện này tôi thực sự không có cách nào, bây giờ cậu ấy dùng thuốc tăng cường năng lực cho LV1 không có hiệu quả."

Phương thức rèn luyện của Hồng Tiểu Phúc khá đặc thù, chỉ có thể dựa vào thuốc men.

Vấn đề là bây giờ không mua được thuốc cho người thức tỉnh LV2 trên thị trường...

"Thực ra tớ cũng không vội", Hồng Tiểu Phúc cười nói, "Sau này từ từ nâng cao cũng được, các cậu là hệ chiến đấu, thực lực của các cậu mới quan trọng."

Mấy người kia cùng gật đầu.

Trong lúc trò chuyện, họ đến một góc khá yên tĩnh trong vườn trường, Tô Oánh tò mò hỏi: "À phải rồi, Tiểu Phúc, chú chuột kia hình như rất thân cận với cậu?"

"Tớ cũng không rõ lắm", Hồng Tiểu Phúc lắc đầu, "Nói thật lòng, lần trước tớ từng gặp nó ở công trường..." Nhắc đến đây, hiển nhiên Hồng Tiểu Phúc phải khựng lại. Đống lương thực ở trước cửa nhà mình sáng nay... lẽ nào do chú chuột khổng lồ kia mang tới?

Kết quả, khi đang nghĩ như vậy, Hồng Tiểu Phúc nhìn ngay thấy một cái đầu trọc lóc chui ra khỏi bụi rậm... À không, là một chú chuột to đùng toàn thân đen sì đang nhìn mình bằng đôi mắt loang loáng nước.

Sau đó chú chuột kia đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ cao hai chi trước, quỳ xuống bụp một cái!

Triệu Minh kinh ngạc hô lên: "Thánh thần thiên địa ơi, kính chào thần may mắn!"

Tô Oánh: "..."

Trương Dương: "..."

Lý Thiên Kỳ: "..."

Cái quái gì đây?! Con chuột to đùng này thực sự quen Hồng Tiểu Phúc à?!

"Là mày thật sao?" Hồng Tiểu Phúc cũng kinh ngạc, cậu nhìn Chuột Bự, tò mò hỏi, "Mày từ chỗ công trường đuổi theo tao tới đây?"

Chuột Bự mở to đôi mắt tròn long lanh, nhìn Hồng Tiểu Phúc và gật đầu bạt mạng.

Sau đó bắt đầu nhả lương thực từ trong khoang miệng ra ngoài...

Nào lạc, nào ngô, đậu đỏ, đậu xanh, nào gạo, nào kê...

Lại có thêm một nồi cháo bát bảo nữa...

Lần này Hồng Tiểu Phúc hoàn toàn chắc chắn đống lương thực trước cửa nhà mình từ đâu mà tới rồi...

Tô Oánh và những người kia ngây người: "..."

Cái quái gì thế này?!

"À ừm..." Hồng Tiểu Phúc dè dặt ngồi xổm xuống, cậu ngẫm nghĩ, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu Chuột Bự, "Những lương thực này tao không thể ăn được, mày không cần mang tới cho tao đâu, giữ lại mà tự ăn là được. À... có phải mày muốn đi theo tao không?"

Thực ra Hồng Tiểu Phúc vẫn rất cảm động với việc Chuột Bự tặng lương thực cho mình, nhưng không còn cách nào khác, có trời mới biết liệu có mầm bệnh dịch hạch không...

Hồng Tiểu Phúc từ chối, Chuột Bự đau lòng lắm!

Vị thần trong lòng nó hình như không hài lòng với lương thực?

Chuột Bự thoáng chốc lại dùng hai chi trước ôm chặt miệng, nước mắt loang loáng đảo quanh: (ಥ_ಥ)

Làm sao đây, làm sao đây? Thần linh không thích thứ này!

Vậy mình nên tặng thứ gì đây?

Chuột Bự cuống đến mức quay vòng vòng tại chỗ. Quay một lúc lâu, đột nhiên hai mắt nó sáng ngời, kêu lên hai tiếng chít chít với Hồng Tiểu Phúc, sau đó chui vào bụi rậm. Chớp mắt đã không thấy Chuột Bự đâu nữa!

Tình huống gì vậy?

Mấy người có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau, trông như chú chuột to đùng này muốn đi theo Hồng Tiểu Phúc. Nhưng vấn đề là, ban nãy nó có ý đồ gì vậy?

...

Chuột Bự chui vào cái hang mà mình vừa đào, không ngừng xông thẳng về phía trước.

Phải nhanh! Nhất định phải nhanh! Nếu không lát nữa có thể thần linh sẽ đi mất!

Hình như thần không thích món ăn mà mình thích nhất, vậy tặng cái gì làm cống phẩm được đây?

Nếu đồ ăn không được... vậy tặng đồ chơi?

Chuột Bự nhanh chóng chạy về hang động của mình. Với tư cách là chú chuột cường tráng nhất trong phạm vi cả trăm dặm, mục tiêu thu gom của Chuột Bự đã không còn đơn giản là lương thực nữa. Nó đã bắt đầu thu gom cả những thứ trông qua không giống những thứ khác.

Cho nên trong hang động của nó, ngoài lương thực ra, còn chất thêm một số thứ lấp lánh!

Chuột Bự nhả hết lương thực trong miệng ra, sau đó túm lấy một số thứ lấp lánh bắt đầu nhét vào miệng!

...

Trong vườn trường.

Tô Oánh nhìn Hồng Tiểu Phúc, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Phúc, năng lực của cậu cũng có hiệu quả với động vật à?"

"Chẳng phải rõ rành rành đó sao?" Triệu Minh hồn nhiên đáp lời, "Kính chào thần may mắn đó, vừa gặp đã quỳ chứng tỏ là có hiệu quả! Nhưng kể ra thì..." Cậu ta càng nói, hai mắt càng sáng ngời, "Anh Phúc à, sau này cậu có thể làm một người huấn luyện thú nuôi, sau này mỗi khi ra ngoài sẽ có một đám thú nuôi đỉnh cao bên cạnh, cũng là nguồn lực chiến đấu đáng kể đấy!"

Trương Dương ở bên cạnh gật đầu như bổ củi: "Đúng vậy đúng vậy, anh Phúc à, vật không thể lay chuyển nổi của trường trung học Dục Tài cũng quỳ rồi, cậu có thể xem xét tới con đường này đấy!"

Nghe họ nói như vậy, Hồng Tiểu Phúc cảm thấy... hình như cũng được đấy!

Sau này mình ra ngoài sẽ có một đàn động vật thức tỉnh bên cạnh...

Ôi trời đất ơi, khung cảnh ấy chắc chắn bùng nổ dữ dội lắm?!

"Đây là một ý kiến hay", Hồng Tiểu Phúc gật đầu, cười bảo, "Vậy tôi sẽ cố gắng phát triển theo hướng này. Cũng không biết ban nãy chú chuột đó chít chít với tôi là có ý gì. Nếu nó muốn đi theo tôi, có phải nên đặt cho nó cái tên không nhỉ?"

Mấy người kia cùng cười: "Nên chứ nên chứ!"

Hồng Tiểu Phúc nghĩ ngợi: "Vậy cứ gọi là Chuột Bự đi!"

Mấy người kia: "..."

Khả năng đặt tên của cậu tồi tàn cỡ vậy đó hả?

Nhưng cũng đơn giản và dễ nhớ...

Họ đang nghĩ ngợi thì thấy Chuột Bự đã chui ra khỏi hang lần nữa, xoay vài vòng quanh Hồng Tiểu Phúc, sau đó há miệng ra, từ trong miệng nó rớt ra một hạt đậu gì đó màu vàng!

Hạt vàng này lớn chừng một cái móng tay cái, màu vàng đẹp mắt, sáng long lanh, khiến Triệu Minh và mấy người kia đều sững người: "..."

Thứ này, sao trông giống vàng thế nhỉ?

Tô Oánh quan sát cẩn thận hạt vàng kia, lí nhí hỏi Triệu Minh: "Triệu Minh, cậu cảm thấy, đây là thứ gì?"

Triệu Minh nhìn đến mức hai mắt thẳng đơ, đáp lại: "Nếu như tôi không hoa mắt nhìn nhầm, cái này chắc là... là vàng nhỉ?"

Cậu ta vừa dứt lời, chú Chuột Bự lại nhả từ trong miệng ra một hạt vàng nữa, cũng to như hạt vừa nãy!

Đám đông kia: "!!!"

Lại còn không phải chỉ một hạt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui