Translator: Nguyetmai
Tất nhiên, chắc chắn không thể bái lạy pho tượng kia rồi, dù gì cũng còn cách biệt về bối phận.
Nhưng để con trai mình tiếp xúc nhiều hơn với Hồng Tiểu Phúc cũng là một lựa chọn không tồi.
Từ lời nói của Triệu Khởi Dân, Triệu Trưởng Phát nghe được khá nhiều thông tin quan trọng.
Thứ nhất, Hồng Tiểu Phúc kia chắc chắn được một vị quan to nào đó trong quân đội coi trọng và chiếu cố, cho nên con trai mình chơi với thằng bé chắc chắn không có gì xấu.
Thứ hai, quốc gia coi trọng dị cảnh như vậy, mà lại giao nhiệm vụ quan trọng nhường này cho mình, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bây giờ quốc gia đang chính thức đưa lợi cho mình!
Tóm lại cứ dựa vào gốc cây to ắt hưởng gió mát!
Trước hết không cần nói đến việc mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ vụ làm ăn này, trọng điểm ở chỗ, sau này mình chính thức được quốc gia che chở, chỗ dựa này quá to luôn.
Lớn đến vô địch luôn ấy, hiểu không?
Thứ ba, có được lần hợp tác này, chỉ cần mình làm tốt, về sau chắc chắn sẽ có vụ làm ăn lớn hơn!
Kế hoạch vây cầu này hiển nhiên không thể chỉ làm một lần. Đây chính là nước cờ đầu cho các công trình quy mô lớn hơn sau này. Thậm chí cả việc tiến vào dị cảnh phát triển thị trường bất động sản! Sau này nếu có hạng mục như vậy, thử hỏi quốc gia sẽ chọn ai đầu tiên? Chắc chắn là chọn mình, đúng không?
"Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề", Triệu Trưởng Phát lập tức vỗ ngực đảm bảo, "Thị trưởng Triệu cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ tiến hành chuyện này thật nghiêm chỉnh! Tiền nong gì đó đến lúc ấy chúng ta dễ nói thôi, nếu không được nữa thì tôi tự đắp thêm vào cũng không sao hết."
"Ha ha ha, tôi biết ngay Tổng Giám đốc Triệu là người hiểu chuyện mà." Triệu Khởi Dân cười ha hả, vỗ vai Triệu Trưởng Phát, "Làm cho cẩn thận, quốc gia không đối xử tệ với anh đâu. Đợi sau này nếu xuất hiện dị cảnh nào đó có cấp bậc thấp, chưa biết chừng sẽ tìm anh để phát triển bất động sản đấy."
Triệu Trưởng Phát: "!!!"
Quả nhiên, ha ha ha! Hôm nay thực sự hời to rồi!
"Được rồi, tôi cũng không giữ anh nữa," Triệu Khởi Dân lấy ra một tập tài liệu dày cộp, "Đây là toàn bộ bản vẽ thi công cho kế hoạch vây cầu lần này. Tổng Giám đốc Triệu, ngày mai có thể khởi công được không?"
"Gấp như vậy?" Triệu Trưởng Phát sững sờ, "Nói thật lòng tôi không dám đảm bảo, dù sao với dự án lớn như vậy, nếu là trước kia chắc cũng phải mất nửa năm chuẩn bị."
Tất nhiên Triệu Khởi Dân hiểu được câu này.
Không có công ty phát triển bất động sản nào ngay sau hôm lấy được dự án đã bắt đầu thi công.
Nhanh đến mấy cũng cần ít nhất nửa năm chuẩn bị mới có thể bắt đầu, nếu chậm thì kéo dài một hai năm cũng bình thường thôi. Nhưng lần này thì khác, lần này cực kì gấp gáp.
"Tổng Giám đốc Triệu, tôi nói thật với anh." Triệu Khởi Dân nói nhỏ, "Lần này dị cảnh nối liền với cầu dị cảnh của khu Đông Nam Thẩm Thành rất nguy hiểm, cho nên chúng tôi mới gấp gáp tìm một nhà phát triển bản địa như anh. Nếu không, thông thường nên để tập đoàn xây dựng quốc hữu tiếp nhận. Nhưng họ tiếp nhận rồi vận chuyển thiết bị và điều động nhân công gì gì đó vô cùng phiền hà. Thi công sớm một ngày, người dân trong thành phố an toàn sớm một ngày, các binh lính xung quanh cầu dị cảnh cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn. Anh yên tâm, tiền bạc không thành vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng nói chuyện với bên ngân hàng, anh cứ cố gắng yên tâm làm việc là được."
"Tôi hiểu, tôi hiểu rồi", Triệu Trưởng Phát hít một hơi thật sâu, sau đó nói, "Thị trưởng Triệu, anh yên tâm đi, cùng lắm thì tôi ứng tiền trước, không sao hết. Vậy tôi đi đây, mở cuộc họp xuyên đêm, ngày mai cố gắng bắt đầu thi công."
Hai người họ cùng đứng dậy, Triệu Khởi Dân chủ động đưa tay ra: "Tổng Giám đốc Triệu, tất cả nhờ vào anh."
Triệu Trưởng Phát nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết rồi, Thị trưởng Triệu yên tâm, tôi tự có tính toán."
...
Trong nhóm chat của người thức tỉnh.
Các học sinh vô cùng tò mò về chuyện của cầu dị cảnh, gần như tất cả học sinh đang thảo luận về chuyện này.
"Ê, các cậu nói xem, chúng ta có cơ hội vào bên trong dị cảnh ấy không?"
Có người cười cười trêu chọc: "Đừng có nằm mơ nữa đi, bên trong đó nguy hiểm như thế, cho dù để cậu vào, cậu có dám vào không?"
Có người lập tức hùa theo: "Có gì mà không dám? Chúng ta đều là người thức tỉnh, chỉ số của tôi là 3.68 đấy, còn cao hơn con sói phủ giáp đã được chưa?"
"Chỉ số cao thì có tác dụng gì? Mấy con sói kia đều đi theo đàn, cậu còn chẳng đủ cho chúng nó nhét kẽ răng."
"Chúng nó thành bầy thành đàn, nói cứ như chúng ta đơn độc hết ấy. Tôi có chiến đội nhé, trường bọn tôi với trường bên cạnh sáu người chuẩn bị lăn lộn cùng nhau. Giờ phút này mà còn đơn thương độc mã chỉ có nước cạp đất!"
"Nói cũng đúng, nhưng cho dù các cậu lập chiến đội cũng không có tác dụng gì, gặp phải sáu con sói phủ giáp vẫn bị cắn chết như thường."
"Thực ra cái này khó nói lắm." Đúng lúc này, có một người khác lên tiếng, "Tôi cảm thấy đây là vấn đề về quan niệm của chúng ta. Các cậu nói xem, đối với chúng ta, thứ gì là quan trọng nhất?"
Có học sinh khác lập tức trả lời ngay: "Tiền?"
"Không sai, cho nên các cậu nghĩ mà xem, nếu như cấp trên có một câu, ai vào dị cảnh săn bắn và giết được sói phủ giáp mang về tự do buôn bán hoặc quốc gia bỏ tiền thu mua... Đ*ch, vậy không phải sẽ có vô số người nhao nhao đòi xông vào đó hả?"
Đám đông: "..."
Ừ, câu nói này đúng à nha.
Thứ quyết định sói phủ giáp còn sống hay chết thực ra rất đơn giản, là tiền! Là tiền!
Chỉ cần cho tiền, đừng nói tới sói phủ giáp, đám người đó san bằng cả thảo nguyên cho anh luôn đấy, tin không?
Nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm chat, Hồng Tiểu Phúc cười cười lắc đầu.
Thực ra mọi người chỉ nói cho sướng miệng, Chủ nhiệm Hàn Phong đã một ngày không lên tiếng, hiển nhiên hiện tại anh ta không thể tiết lộ thêm thông tin, cho nên đám học sinh nín nhịn đến buồn bực cả người, chuyện gì cũng lôi ra nói...
Hồng Tiểu Phúc đang nghĩ ngợi thì Wechat đột nhiên nhấp nháy. Cậu liếc nhìn, hóa ra là chủ thầu Vương.
Đó là một chủ thầu thi công nhỏ ở công trường.
Chủ thầu Vương: "Tiểu Phúc, có đó không?"
Hồng Tiểu Phúc: "Có ạ, chủ thầu Vương có việc gì thế ạ?"
Chủ thầu Vương: "Có công việc đây, công việc này đỉnh lắm, cháu có biết cái bong bóng khổng lồ ở khu vực Đông Nam thành phố ta không? Hình như quốc gia muốn dùng kiến trúc để bao vây cái bong bóng này, công trình không nhỏ đâu, sáng sớm mai sẽ khởi công, cháu có đến không? Tiền công cao hơn trước, một viên gạch một hào, lão Trần với lão Ngô đã xác nhận ngày mai sẽ tới rồi."
Hồng Tiểu Phúc: "!!!"
Vừa nghe thấy tin này, hai mắt Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc sáng ngời!
Một viên gạch một hào! Với tốc độ của cậu, làm một ngày có thể kiếm được ba nghìn sáu trăm tệ!
Hơn nữa quan trọng nhất là, nó ở ngay bên cạnh cầu dị cảnh, có thể tiếp xúc với cầu dị cảnh ở khoảng cách gần, cơ hội này không phải ai cũng có được đâu!
Không thấy bây giờ đến cả Chủ nhiệm Hàn cũng phải nín thinh trong nhóm chat đấy à?!
Hồng Tiểu Phúc: "Được ạ!"
Chủ thầu Vương: "Cứ quyết định thế nhé!"
Hồng Tiểu Phúc đang định gật đầu thì thấy Triệu Minh gửi tin nhắn trong nhóm chat nhỏ của đội mình: "Anh Phúc, đang làm gì thế?"
Hồng Tiểu Phúc: "Có làm gì đâu, à phải rồi, ngày mai tôi phải đi chuyển gạch, nghe nói là ở bên cạnh cầu dị cảnh, mọi người muốn đi không?"
Chuyển gạch ở bên cạnh cầu dị cảnh?
Vừa nghe thấy câu này, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ đều tò mò: "Đi chứ đi chứ! Tôi tò mò với cái cầu dị cảnh kia chết đi được! Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Tô Oánh: "Tớ đi được không?"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Cậu vội vàng hỏi chủ thầu Vương: "Chú Vương, bên chỗ cháu có vài người bạn cùng lớp cũng muốn đi, đều là người thức tỉnh, có được không chú?"
Chủ thầu Vương: "Chuyện này... Thân phận không có vấn đề gì chứ?"
Hồng Tiểu Phúc: "Tuyệt đối không có vấn đề gì, toàn là bạn cùng lớp với cháu mấy năm rồi. Có cả một bạn nữ."
Chủ thầu Vương: "..."
Chủ thầu Vương: "Đến cả đi, nhớ kĩ đến lúc đó phải ký thỏa thuận bảo mật, được chứ?"
Hồng Tiểu Phúc: "Được ạ!"
Chủ thầu Vương: "Vậy cứ quyết định như thế đi, bảy giờ sáng mai tập hợp."
Chuyển sang nhóm nhỏ, Hồng Tiểu Phúc nói: "Bên kia nói không có vấn đề gì, bảy giờ sáng mai tập hợp."
Mấy người còn lại lập tức hoan hô ầm ĩ: "Hú hú! Tốt quá rồi!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Lần đầu tiên cậu thấy người khác được đi chuyển gạch mà vui như vậy đấy...
Quả nhiên thế giới này thay đổi rồi...