Translator: Nguyetmai
Khoảng cách mười mấy cây số chỉ chớp mắt đã đến.
Khi đám đông từ trên xe bước tới, cảnh tượng mà họ nhìn thấy khiến tất cả phải hít một hơi lạnh.
Trương Dương thậm chí còn bật ngay ra một câu chửi thề rất kinh điển: "Mẹ kiếp, đây là cái bong bóng trong truyền thuyết đó sao?!"
Cầu dị cảnh có đường kính hơn năm trăm mét, khi nhìn từ phía xa vẫn không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy to, rất to.
Nhưng khi thực sự đứng dưới chân cầu dị cảnh, đám đông mới biết, một bán cầu có đường kính tới năm trăm mét to đến mức nào...
Cứ như một ngọn núi nhỏ...
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cầu dị cảnh ở khoảng cách gần, tất cả học sinh đều nhìn không chớp mắt.
Nói thật lòng, nó quá đẹp.
Dưới ánh nắng mặt trời, cầu dị cảnh khổng lồ này lấp lánh bảy sắc cầu vồng đỏ vàng cam lục lam chàm tím, không ngừng thay đổi. Từ vị trí của cầu dị cảnh không ngừng truyền tới từng đợt khiến người ta thoải mái.
Đó là thứ hơi thở khiến gene trong cơ thể dao động.
Trong tiểu thuyết thường gọi nó là linh khí.
Các nhà khoa học thì gọi nó là nguyên dịch thức tỉnh.
Tóm một câu lại là, hôm nay đến đây chuyển gạch là quyết định đúng đắn!
Có phải trả thêm tiền cũng rất có lợi đó các anh em à!
Lúc này, bên ngoài đang có vô số xe tải đang bận rộn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, xung quanh cầu dị cảnh đã mở thêm bốn làn đường lớn có chiều ngang tới năm mươi mét, xe rải nhựa đường và đá cuội không ngừng tiến vào bên trong.
Trước kia các học sinh không có cảm giác gì mấy, đến lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, phong cách xây dựng điên cuồng này quá ngầu!
Nói làm là làm, không để lại dấu tích gì!
Công trình xây dựng với quy mô lớn như thế mà được tính bằng giờ đồng hồ.
Đám học sinh tận mắt nhìn thấy một con đường lớn được xây dựng, bốn chiếc xe rải nhựa đường đang chăm chỉ rải nhựa, sau đó mấy chiếc xe rải đá cuội bận rộn dỡ đá xuống. Con đường lớn này không ngừng kéo dài bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, biểu cảm của Hàn Phong không thể tự hào hơn được nữa, anh ta cười: "Mọi người nhìn thấy rồi đúng không, không giấu gì các bạn, với công trình xây dựng quy mô lớn như vậy, lần trước bên phía Mỹ dùng hết nửa tháng, bên phía chúng ta trước mắt dừng lại ở con số 26 tiếng đồng hồ."
Khi nói câu này, Hàn Phong lộ rõ vẻ tự hào.
Trong lĩnh vực xây dựng công trình cơ sở hạ tầng, không phải Hoa Hạ chém gió, tất cả những người khác đều là phường kém cỏi!
"Oa, những người lính kia cứ như vậy mãi sao?" Ngắm nhìn sự hùng vĩ của cầu dị cảnh xong, đến lượt trạng thái phòng ngự vô cùng chỉnh tề của các quân nhân thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong mắt của các học sinh, mấy vạn quân nhân xếp thành ba hàng trên giữa dưới, bất cứ lúc nào cũng duy trì trạng thái ngắm bắn.
Còn cả vài chiếc xe tăng, xe thiết giáp.
Xung quanh đó, máy bay trực thăng trong trạng thái cất cánh bất cứ lúc nào. Họ tin rằng, ở một chỗ nào đó xa hơn, máy bay chiến đấu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Thế trận này vây chặt cầu dị cảnh, một con kiến cũng không lọt ra ngoài, đến mức các học sinh đều thắc mắc. Nhìn thì rõ ràng còn an toàn hơn cả ở nhà, tại sao họ quản lý thông tin nghiêm ngặt đến vậy?
"Bây giờ vẫn chưa có kết quả", lúc này Hàn Phong cuối cùng cũng lên tiếng, "Cho đến khi môi trường bên trong được xác nhận hoàn toàn mới có thể buông lỏng quản lý thông tin. Nếu không lỡ như có con Godzilla nào đó từ bên trong chạy ra thật, người dân hoảng loạn lên, họ giẫm đạp và đâm vào nhau dẫn đến chết người có khi có nhiều hơn số người bị quái vật giết, hiểu chưa?"
"Vâng!" Đám học sinh cùng gật đầu.
Chủ nhiệm Hàn nói như vậy, họ hiểu cả rồi, thực ra có lúc người dân biết nhiều quá cũng không phải chuyện tốt. Họ sợ người dân khủng hoảng sẽ giẫm đạp lên nhau.
Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, cứ hoảng lên là toi...
"Được rồi, mọi người tập hợp rồi hả, bất kỳ thiết bị điện tử gì cũng phải giao nộp." Chủ thầu Vương từ trên xe bước xuống, vừa đi vừa vung vẩy hai tay hô to lên, "Không được chụp ảnh, không được chụp ảnh, không được chụp ảnh! Sau khi giao nộp thiết bị điện tử, mọi người tập hợp lại, chúng ta bắt đầu thôi!"
Đi đến đâu phải theo quy định ở đó, các quân nhân canh chừng nghiêm ngặt hai mươi tư tiếng đồng hồ ở đó khiến cho các học sinh cũng nghiêm túc hẳn lên.
Cho dù là học sinh nghịch ngợm và quậy phá nhất lúc này cũng nghiêm chỉnh hẳn, ngoan ngoãn giao nộp điện thoại, sau đó đến một chỗ khác tập hợp.
"Uỳnh uỳnh uỳnh..."
Đúng lúc này, hàng trăm chiếc xe tải rỗng lái tới, theo sau là hàng trăm chiếc máy xúc.
Những chiếc xe tải và máy xúc này tới phía sau những người lính, không nói không rằng, bắt đầu đào đất.
Lúc này, chủ thầu Vương mới lên tiếng: "Những chiếc máy xúc và xe tải kia phải đào một cái chiến hào xung quanh bong bóng khổng lồ, theo như hình vẽ này là rộng hai mươi lăm mét, sâu năm mét. Các cháu sẽ chuyển gạch để xây dựng lô cốt bên ngoài chiến hào này, nhìn thấy nét vẽ trên nền đất chưa? Đặt hết gạch ở bên ngoài nét vẽ này. Mọi người biết rồi thì tự chia nhóm, các nhóm cố gắng phân công rõ ràng, tốc độ nhanh chóng, hiểu hết chưa?!"
Đám học sinh đồng thanh hô to: "Rõ rồi ạ!"
"Vậy thì bắt đầu làm việc đi!"
Chiếc xe tải lớn chở gạch nhanh chóng lái tới.
Đây là loại xe tải hạng nặng, khi chở đầy hàng hóa có thể lên đến hàng trăm tấn. Khi một đoàn xe tải hạng nặng lái tới, mặt đất rung chuyển.
Khi xe tải dừng lại, trong nhóm năm người của Hồng Tiểu Phúc chỉ có Hồng Tiểu Phúc từng thực sự làm công việc chuyển gạch này, tất nhiên cậu sẽ biến thành chỉ huy.
"Anh Dương, cậu với Thiên Kỳ là người thức tỉnh sức mạnh, phụ trách chuyển."
Trương Dương và Lý Thiên Kỳ cùng đồng tình: "Không thành vấn đề!"
Hồng Tiểu Phúc nói tiếp: "Tô Oánh, cậu lên xe, chủ yếu phụ trách xếp gạch."
Tô Oánh gật đầu: "Được!"
Triệu Minh ném một viên thuốc kích thích năng lực thức tỉnh vào miệng, sau đó vội vã hỏi: "Anh Phúc, tôi thì sao, tôi thì sao?"
Hồng Tiểu Phúc nhìn Triệu Minh, cậu cứ cảm thấy một vú em như Triệu Minh mà đi chuyển gạch thì quá lãng phí, sau đó mới hỏi: "Cậu... À phải rồi Minh này, vú em như cậu có kỹ năng nào giúp mọi người giảm bớt mệt mỏi không?"
Triệu Minh: "..."
Triệu Minh hỏi: "Ý của cậu là tôi đứng ở đây hô mọi người cố lên à?"
Hồng Tiểu Phúc cười hì hì nói: "Cũng không tệ mà, nếu như cậu có thể giảm bớt mệt mỏi cho mọi người, tốc độ làm việc của mọi người chắc sẽ còn nhanh hơn."
"Không thành vấn đề." Triệu Minh gật đầu, "Kể ra thì tôi có kỹ năng này thật đấy, gọi là tiếng hát an ủi, nghĩa là tôi dùng tiếng hát có thể an ủi tâm hồn để mọi người bớt mệt mỏi..."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Tô Oánh: "..."
Trương Dương: "..."
Lý Thiên Kỳ: "..."
Tô Oánh rít lên: "Đừng chém gió về cái giọng hát lạc tông của cậu nữa được không?!"
Triệu Minh tủi hờn: "Có định chuyển gạch nữa không?"
Tô Oánh: "..."
Thôi được rồi, chuyện này mới quan trọng, nhịn thì nhịn...
Vì thế, Triệu Minh kiếm từ đâu đó ra một cái micro, sau đó trong tiếng hát của Triệu Minh, các học sinh có mặt ở đó bắt đầu cuộc sống chuyển gạch của mình.
"Chính là cảm giác này, sung sướng nhân đôi!"
Quần chúng: "..."
...
Cùng lúc đó, trong doanh trại chỉ huy tạm thời ở cầu dị cảnh số Mười Chín Thẩm Thành.
Mạnh Đình Huy, Lưu Hoa Quân và thủ trưởng Phương ngồi trên ghế, mặt mũi âu sầu.
"Đã gần hai mươi tư giờ đồng hồ rồi," Mạnh Đình Huy thở dài, lẩm bẩm, "Ra khỏi dị cảnh chỉ có bảy mươi sáu người... Những người khác..."
"Ôi, không ngờ bên trong dị cảnh này nguy hiểm như vậy", Lưu Hoa Quân cũng nhẹ nhàng thở dài, "Theo thông tin báo cáo đến bây giờ, bên trong dị cảnh số Mười Chín này đúng là thiên đường cho động vật! Đến bây giờ, số lượng sói phủ giáp đã thống kê được gần sáu mươi nghìn con! Trong rừng có động vật mạnh mẽ hơn hay không còn khó nói. Tiếc cho những đứa trẻ kia..."
Khởi đầu của thời đại lớn, luôn cần có người hy sinh...
Các quân nhân đã hy sinh, để cho nhiều người hơn được sống tốt...