Translator: Nguyetmai
Đau, đau đến thấu xương.
Da thịt bị cắn xé, máu huyết chảy ra, dây thần kinh bị cắn rách...
Chín con sói rừng rậm đu trên người Đại Trạng, trọng lượng hơn nửa tấn đè lên cơ thể anh, cho dù là cơ thể như đúc bằng sắt rèn bằng thép của Đại Tráng cũng bị đè đến lảo đảo.
Đại Tráng không sợ chết.
Ngay từ khoảnh khắc bước chân vào dị cảnh, Đại Tráng đã chuẩn bị sẵn tâm thế hy sinh.
Nhưng nhất định phải đưa được tư liệu về.
Về tất cả những thứ anh đã gặp được suốt dọc đường, thứ tư liệu quý giá ấy, anh nhất định phải đưa về Tổ quốc.
Đau, không hề gì.
Nhưng nếu như chưa hoàn thành được nhiệm vụ đã chết ở đây, anh không cam tâm.
"A!" Đại Tráng đột ngột hét lớn, cự kiếm trong tay vung lên, thoáng chốc ba con sói rừng rậm ở phía chính diện bị chém đứt thành hai mảnh.
Nhưng sáu con ở phía sau lưng, anh không thể với tới được.
"Ta không thể chết ở đây được!" Đại Tráng chỉ có một niềm tin trong lòng, đó là bất kể thế nào cũng phải đưa được tư liệu về!
"Chết hết đi cho ta!" Đại Tráng gào lên, nhiệt huyết sôi trào, sau đó anh đột ngột quay ngoắt người, sáu con sói rừng rậm kia xé được sáu miếng thịt trên người Đại Tráng nhưng cũng đồng thời bay ra ngoài!
Không hề bỏ lỡ cơ hội, Đại Tráng nắm bắt cơ tốt này, bộc phát nốt chút sức lực cuối cùng!
Sức mạnh ấy giống như hồi quang phản chiếu, cự kiếm vung liên tiếp mấy lần trong không trung, sáu con sói rừng rậm bỗng chốc chết hết dưới lưỡi kiếm!
"Cuối cùng... Cũng kết thúc rồi..." Đại Tráng thở hồng hộc, sau đó phun ra từng ngụm máu tươi.
Trên cơ thể anh lúc này, dường như không có một chỗ nào nguyên vẹn.
Những vết thương bị sói rừng rậm cắn xé đến mức lộ ra xương trắng...
Những vết thương bị móng vuốt cào cấu sâu đến tận tủy...
Đại Tráng cảm thấy tinh thần mình hoảng hốt từng hồi, tầm nhìn của hai mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
"Mình không thể ngã xuống..." Đại Tráng dồn hết sức lực sau cùng, xách cự kiếm trong tay, bắt đầu bước từng bước quay về con đường khi anh đến.
"Cho dù chết, mình cũng phải chết trên mảnh đất quê hương, mang tin tức trở về..."
Thần trí của anh đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này đây, thứ giúp anh bước từng bước về phía trước, chỉ có niềm tin.
Lá rụng phải về cội!
...
Lưu Hoa Quân, Mạnh Đình Huy và thủ trưởng Phương đứng trước bộ chỉ huy, sắc mặt nghiêm túc.
Thời gian đã qua ba mươi tiếng đồng hồ.
Một trăm năm mươi dũng sĩ, đến giờ chỉ có 92 người ra ngoài, hơn nữa không có Đại Tráng trong số ấy.
Đọc những tư liệu nặng nề hết lần này đến lần khác, Lưu Hoa Quân và những người kia hít thở thật sâu.
Đây là những tư liệu được đánh đổi bằng mạng sống.
Trong số các thông tin mà hiện tại họ đã biết được, dị cảnh này to đến mức vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người. Diện tích tính toán sơ lược ở thời điểm hiện tại đã lên tới hơn một trăm nghìn kilomet vuông, ấy là trong tình huống khu vực ở phía xa đã bị núi non che khuất.
Phía bên kia ngọn núi có gì, không ai biết được.
Mà trên khoảnh đất hơn một trăm nghìn kilomet vuông ấy, theo số lượng thống kê, chỉ riêng loài sói phủ giáp đã có vài trăm nghìn con!
Vài trăm nghìn con đấy!
Số lượng khổng lồ luôn!
Còn các loài động vật ăn cỏ khác càng nhiều vô kể.
Trong đó còn phát hiện một loài động vật giống hổ có hình thể rất lớn!
Đó là một con hổ lớn được phủ lớp giáp màu vàng kim toàn thân, trông qua phải dài tới ba mét, chỉ đứng im một chỗ thôi đã cao tới hai mét rồi.
Nó đứng trên thảo nguyên cứ như bậc vương giả.
Đối với tên nhóc này, Lưu Hoa Quân nghĩ cũng không dám nghĩ nếu nó chạy ra ngoài sẽ tạo thành tổn thất khủng khiếp đến mức nào.
Xe tăng chưa chắc đã có tác dụng khi đối đầu với nó.
"Nâng cấp bậc của dị cảnh lên LV3.5", Lưu Hoa Quân trầm giọng nói, "Dị cảnh này khá nguy hiểm, xem ra chúng ta bắt buộc phải cẩn thận rồi."
"Vâng, theo tư liệu mà chúng ta đã có, cấp bậc này không sai." Mạnh Đình Huy gật đầu.
LV3.5, nằm giữa LV3 và LV4.
Đặc điểm uy hiếp của LV3 là số lượng lớn các động vật ăn thịt, mà LV4 lại là bắt đầu xuất hiện các loại động vật ăn thịt nhanh nhẹn giỏi leo trèo.
LV3.5, về cơ bản có nghĩa là trong số các động vật ăn thịt đã xen lẫn sự xuất hiện của một số động vật ăn thịt cao cấp hơn.
Lưu Hoa Quân và hai người kia đứng trước bộ chỉ huy thêm hai giờ đồng hồ nữa.
Đột nhiên, đội ngũ quân nhân phía trước xuất hiện xáo động.
"Có thứ gì đó đang ra!"
"Đề phòng!"
"Đợi đã, hình như là động vật hình người!"
"To lớn quá, đây là..."
"Là Đại Tráng!"
"Là Đại Tráng ra rồi!"
Đại Tráng ra khỏi dị cảnh rồi?!
Ba người Lưu Hoa Quân nghe thấy câu này lập tức chạy ra ngoài, hướng về phía cầu dị cảnh, thế mà vừa nhìn thấy hiện trường, họ bỗng chốc sững sờ.
Áo giáp trên người Đại Tráng không thấy đâu nữa. Cả cơ thể từ trên xuống dưới không chỗ nào không có vết thương, không ít chỗ thậm chí không thấy cơ thịt nữa, hai mắt anh đã hoàn toàn không còn thần thái.
Anh kéo lê cự kiếm ra khỏi cầu dị cảnh, sau khi hít thở được một luồng không khí từ Trái đất, rầm một tiếng, ngã nhào xuống đất.
"Đại Tráng!"
"Đại Tráng!"
Bát Lam từ xa chạy tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Đại Tráng đã ôm mặt, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Đại... Đại Tráng, cậu... cậu đừng chết mà! Nhất định không được chết!"
Cả cầu dị cảnh thoáng chốc rối tinh rối mù.
"Nhân viên y tế!"
"Nhân viên y tế!"
"Mau gọi nhân viên y tế đi!"
...
"Sông Hoàng Hà chảy về phía Đông. Ngôi sao trên bầu trời hợp thành sao Bắc Đẩu!"
Ở nơi chuyển gạch bên này, cùng với tiếng hát như sói tru của Triệu Minh, các học sinh của lớp thức tỉnh chuyển gạch rất sôi nổi.
Dù gì cũng là người thức tỉnh, hiệu suất công việc của họ là thứ mà người bình thường không thể so bì được, cho dù là nữ sinh không thuộc hệ chiến đấu, số lượng mà các cô chuyển được cũng đã ngang hàng với chú Trần rồi.
Nhất là khi cộng thêm tiếng hát an ủi của Triệu Minh, mọi người làm việc như không biết mệt, khí thế ngút trời.
"Này, Tiểu Phúc, cậu nhìn kìa." đang chuyển gạch, Tô Oánh đột nhiên nhìn về phía các anh lính, kinh ngạc hô lên, "Bên kia hình như xảy ra chuyện gì rồi, rối tinh rối mù lên, không rõ tình huống."
Xảy ra chuyện rồi?
Mấy người kia lập tức buông công việc trong tay, ngoái cổ nhìn lại.
Quả thật vậy, bên đó trông loạn cào cào lên, còn có vô số nhân viên y tế mặc áo trắng điên cuồng chạy về bên ấy.
Có người bị thương à?
"Anh Minh", Hồng Tiểu Phúc lập tức gọi Triệu Minh, "Có lẽ có người bị thương rồi! Đi thôi, chúng ta đi xem sao, lỡ như cậu giúp được thì sao?"
Triệu Minh vốn là một vú em, những lúc như thế này tất nhiên không thể chần chừ, "Chắc chắn rồi, đi thôi, đi xem sao!"
Hai người chạy về phía này, Tô Oánh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ đưa mắt nhìn nhau, cũng chạy hết theo.
Thế mà không ngờ, vừa chạy được nửa chừng, năm người đã bị mấy người lính chặn lại.
"Đứng lại, làm gì đấy?!" Hai người quân nhân lúc này vốn căng thẳng, vừa thấy có người muốn xông vào quân doanh, đâu buồn để tâm những chuyện khác, lập tức giơ súng lên, "Tiến lên phía trước thêm một bước nữa tôi sẽ nổ súng!"
Thánh thần thiên địa ơi, lúc này mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì rắc rối lớn đấy!
May mà thị lực của Hồng Tiểu Phúc rất tốt, cậu đột nhiên nhìn thấy Lưu Hoa Quân ở bên trong, lập tức lên tiếng gọi to: "Ông nội! Là cháu đây, Hồng Tiểu Phúc!"
"Ơ?! Ông... ông nội?!"
Hồng Tiểu Phúc vừa nói xong, các bạn học cùng lớp xung quanh sững sờ!
Cái quái gì đây?!
Người kia nhìn qua là biết "lão đại" của quân đội, thế mà là ông nội của Hồng Tiểu Phúc?!
Trương Dương nuốt nước miếng ừng ực: "Anh... Anh Phúc, cậu... Cậu có ông nội?"
"Là ông nội bên cạnh nhà tôi", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà đáp lại, sau đó tiếp tục hô lên, "Ông nội, ông nội, là cháu mà, mau cho chúng cháu qua đó!"