Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Lần điều trị của Triệu Minh kéo dài mấy tiếng đồng hồ.

Cậu ta "xơi" hết sáu viên thuốc LV2.

Kể ra thì cậu ta cũng may mắn thật, thức tỉnh với năng lực điều trị, nếu đổi lại là năng lực khác mà sáu viên thuốc LV2, với cấp bậc ban đầu LV1 của cậu ta, chắc đã không chịu nổi.

Trong sáu giờ đồng hồ điều trị, vết thương của Đại Tráng đã được chữa khỏi kha khá.

Phần da thịt bị cấu xé cũng nhanh chóng mọc trở lại, tuy rằng không thể đến mức không có sẹo, nhưng những thứ ấy không đáng kể gì.

Đối với quân nhân mà nói, sẹo trên người là huân chương của anh ấy!

Hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, lúc này đèn đuốc đã bắt đầu bật sáng, những ngọn đèn được nối tạm thời xung quanh đó được bật hết lên, mí mắt của Đại Tráng cuối cùng cũng nhúc nhích, thế mà câu đầu tiên của anh khi mở miệng là, "Tôi phải quay về! Tôi phải đưa tư liệu về! Lá rụng... phải về cội..."

Anh tỉnh rồi.

Anh tỉnh rồi!

Đoàn người xung quanh nhìn cảnh ấy mà nước mắt lưng tròng, đồng loạt hoan hô: "Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ha ha ha ha ha ha ha ha! Tốt quá rồi!"

Lưu Hoa Quân nhẹ nhàng sờ lên mặt Đại Tráng, giọng nói cực kì dịu dàng: "Cháu ngoan, cháu làm rất tốt, cháu đã thành công rồi."

Cảm nhận được đụng chạm trên mặt, Đại Tráng từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt là mười mấy gương mặt lo lắng và quan tâm.

Thủ trưởng Phương đang ở đây.

Thủ trưởng Lưu Hoa Quân đang ở đây.

Tổng Tư lệnh Mạnh Đình Huy cũng ở đây...

"Báo... Báo cáo..." Đại Tráng vô cùng gian nan, định giơ tay lên, "Tư liệu... Đều ở trong máy ảnh của tôi..."

Những người xung quanh cảm động.

Đã đến lúc này rồi mà người này vẫn nghĩ tư liệu trước tiên.

"Chúng tôi đã lấy được tư liệu rồi", Lưu Hoa Quân rơi lệ, nhẹ nhàng vỗ lên lồng ngực của Đại Tráng, "Cháu làm rất tốt rồi, ta thay mặt nhân dân cả nước cảm ơn cháu."

"Vậy... Vậy thì tốt.." Đại Tráng chật vật nở nụ cười, về sau nụ cười ấy xen lẫn chút đau đớn, ấy là nỗi đau khi đụng tới miệng vết thương, "Nước... Có nước không?"

"Có, có!" Bát Lam lập tức xông ra ngoài tìm nước cho Đại Tráng, cô nhanh chóng bưng một cốc nước ấm quay lại, "Cậu uống chậm thôi..."

Bây giờ Đại Tráng cuối cùng đã tỉnh dậy, Hồng Tiểu Phúc vội vàng dẫn Triệu Minh, Tô Oánh và hai người kia định rời đi. Lúc này Lưu Hoa Quân, thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy đưa mắt nhìn nhau, cười bảo: "Các cháu đừng vội đi, theo chúng ta qua đây đã."

Ba người họ dẫn đội của Hồng Tiểu Phúc vào một phòng họp nhỏ ở bên cạnh, Lưu Hoa Quân nhìn Hồng Tiểu Phúc, trên gương mặt ông là nụ cười yêu thương, "Tiểu Phúc à, hôm nay may mà có các cháu ở đây, nếu không chắc chúng ta đã tổn thất mất một chiến sĩ tốt."

Đại Tráng chắc chắn là chiến sĩ tốt, nếu như anh thực sự hy sinh, vậy thì đó sẽ là tổn thất cực kì lớn cho quân đội.

"Chúng cháu đã tới rồi đấy thôi," Hồng Tiểu Phúc cười khà khà vuốt mũi mình, "Ông nội, nếu như bên này không còn việc gì của chúng cháu nữa, vậy chúng cháu về trước nha?"

"Không cần vội," Mạnh Đình Huy ngồi xuống bên cạnh, nhìn Hồng Tiểu Phúc mà cười, "Thầy Lưu, đây là cháu trai nuôi mới nhận mà hai hôm nay thầy luôn miệng nhắc tới ạ? Trông quả thực rất khá, các bạn học cũng rất khá."

Tô Oánh, Trương Dương và Lý Thiên Kỳ nghe thấy Mạnh Đình Huy khen ngợi, lập tức đứng thẳng lưng, "Cảm ơn Tổng Tư lệnh khen ngợi!"

"Ha ha ha, bé ngoan, đáng khen!" Cứu được Đại Tráng, hiển nhiên Mạnh Đình Huy rất vui. Dù gì trong thời đại như hiện tại, bất kỳ một chiến sĩ nào giác ngộ đến mức ấy đều đáng quý.

Mấy người họ bật cười, sau đó Lưu Hoa Quân cười ha hả hỏi Hồng Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc à, hôm nay tại sao các cháu... Lại chạy đến đây?"

Hồng Tiểu Phúc tất nhiên sẽ không giấu giếm gì Lưu Hoa Quân, vì thế cậu kể lại nguyên bản cho Lưu Hoa Quân một lần, từ chuyện hôm qua chủ thầu Vương tìm cậu chuyển gạch thế nào, cậu nói với Triệu Minh và Triệu Minh đi theo, sau đó biến thành học sinh của cả lớp đều đi theo ra sao.

Lưu Hoa Quân nghe mà mờ mịt, như thế cũng được sao?

Đúng là trời xanh không tuyệt đường sống của một chiến sĩ ưu tú như Đại Tráng mà.

Thiếu một nhân tố nào đó trong quy trình mà Hồng Tiểu Phúc vừa kể, Đại Tráng đều chết chắc!

"Tốt, tốt lắm!" Lưu Hoa Quân kích động đến mức bàn tay cũng run lên, "Trời bảo vệ Hoa Hạ ta mà, trời bảo vệ Hoa Hạ ta mà! Tốt! Quá tốt rồi!"

Ông nói rồi nhìn về phía Mạnh Đình Huy ở bên cạnh: "Tiểu Mạnh à, cậu xem.. mấy đứa trẻ này hôm nay lập được công lao không nhỏ, có phải nên có thưởng không? Ví dụ như thuốc kích thích năng lực LV2 kia..."

Lưu Hoa Quân đã nói đến đây rồi, Mạnh Đình Huy còn nói gì được nữa?

Ông lập tức gật đầu: "Không thành vấn đề, mỗi người một viên, được chứ ạ?"

Thuốc kích thích năng lực LV2! Thứ này ở bên ngoài có tiền cũng không mua được!

Mấy người họ vui mừng vô cùng, lập tức gật đầu: "Được ạ được ạ, quá tốt rồi!"

Hồng Tiểu Phúc vẫn thấy hơi ngại: "Ông nội, ông xem, cháu có làm gì đâu..."

"Dừng!" Lưu Hoa Quân lập tức chặn lời, "Không nhờ cháu, làm sao họ tới đây được? Cháu có công đầu!"

Thế mà ông vừa nói đến đây, Bát Lam mừng rỡ xông vào trong và hô lên: "Thủ trưởng! Đại Tráng! Đại Tráng! Cậu ấy thăng cấp rồi!"

Đại Tráng lên cấp rồi!

Thủ trưởng Phương lập tức đứng bật dậy, mừng rỡ hỏi: "Thật sao?!"

Đây là lính dưới quyền của ông đấy! Có thể thăng cấp, tức là LV3 rồi!

Trong họa có phúc, trong họa có phúc mà!

"Tốt quá rồi!" Lưu Hoa Quân cười ha hả, "Hôm nay đúng là một lần kinh hãi rồi liên tiếp hai lần vui mừng mà! Thằng bé Triệu Minh này lên cấp rồi, Đại Tráng cũng lên cấp rồi! Quá tốt!"

Mạnh Đình Quân ở bên cạnh nghe thôi đã thấy ngưỡng mộ.

Phải biết rằng, từ LV2 lên LV3 hoàn toàn ở một cấp độ khác so với từ LV1 lên LV2.

Từ 1 lên 2, chỉ cần rèn luyện bình thường cộng thêm sử dụng thuốc, nó chỉ vấn đề nhanh hay chậm.

Nhưng từ LV2 lên LV3 thì khác hoàn toàn!

Cần có giác ngộ nữa!

Hiện tại, trong cả quân đội, ngoài tên biến thái Sở Phi đã lên đến LV4 ra, chỉ có mười sáu người đã đạt đến LV3!

Quân đội cả nước mới có mười sáu người thức tỉnh LV3! Bây giờ cuối cùng cũng có thêm người nữa...

Lần này thực sự lãi to rồi!

"Khụ khụ", Lưu Hoa Quân chưa nói được câu gì đã bắt đầu lừa đảo, "Tiểu Phương à, cậu xem thế nào, LV3 rồi đấy, khụ khụ, mấy đứa cháu ngoan của ta... Khụ khụ..."

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán của thủ trưởng Phương lăn xuống. Ông không nghĩ ngợi gì thêm đã đồng ý ngay, "Không cần nói nhiều đâu ạ, mỗi người tặng thêm một viên thuốc LV2! Đã được chưa thầy Lưu?"

Bấy giờ Lưu Hoa Quân mới hài lòng: "Hề hề, thế còn tạm được!"

Thủ trưởng Phương nhanh chóng chạy qua phía Đại Tráng để chúc mừng, lúc này Mạnh Đình Huy mới tò mò hỏi: "Cô bé này, cháu tên là gì?"

Tô Oánh vội vàng trả lời: "Cháu là Tô Oánh."

Mạnh Đình Huy hỏi: "Tô Oánh à, một cô bé như cháu cũng chạy tới đây chuyển gạch sao?"

Tô Oánh chớp đôi mắt to, hỏi lại với vẻ kỳ lạ: "Chuyển gạch cũng cần phân biệt nam nữ ạ?"

Mạnh Đình Huy: "..."

Chẳng lẽ không nên phân biệt?

"Khụ khụ", ông cũng bắt đầu ho khan, "Ta nghe nói, học sinh trong lớp của các cháu đều là người thức tỉnh? Lớp người thức tỉnh do Hàn Phong hướng dẫn đúng không?"

"Đúng vậy ạ", Tô Oánh và mấy người kia đều gật đầu, "Chúng cháu đều là người thức tỉnh ạ."

"Ừ..." Mạnh Đình Huy lập tức nhíu mày suy nghĩ.

Tư liệu lần này có lượng thông tin quá lớn.

Theo thông tin hiện tại, quy mô bên trong dị cảnh này hiển nhiên không phải thứ mà vài người hay mười mấy người có thể xử lý được.

Đại Tráng có thể coi là một trong số những người thức tỉnh có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất của quân đội nơi này, nhưng cũng suýt nữa không thể quay về.

Những người lính bình thường khác ném mình vào đó chẳng khác gì dùng bánh bao thịt ném chó.

Nguy hiểm nhất là vũ khí nóng không có tác dụng gì trong dị cảnh, chỉ có thể dựa vào sức chiến đấu của bản thân hoặc năng lực đặc biệt.

Cho dù quân khu thủ đô phái người tới đây cũng như muối bỏ biển – mấy trăm nghìn con sói phủ giáp, cho dù chúng phân tán, cũng không phải là thứ mà mười mấy người có thể giải quyết được...

"Thầy Lưu", Mạnh Đình Huy nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó bảo, "Con có một đề nghị không được chín chắn cho lắm, thầy xem... Nghiên cứu thử?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui