Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Nghe thấy câu nói của Mạnh Đình Huy, Lưu Hoa Quân bỗng chốc sờ cằm.

Với tư cách là một con cáo già đã sống hơn bảy mươi năm, làm sao Lưu Hoa Quân có thể không hiểu ý của Mạnh Đình Huy?

Số lượng người thức tỉnh trong quân đội không đủ, vậy thì dùng người thức tỉnh bình thường của quốc gia cho đủ số.

Tuy rằng hiện tại trong số những người thức tỉnh bình thường rất khó hình thành nên khả năng chiến đấu gì cao cấp, nhưng với số lượng khả năng đa dạng, họ có thể ở phía sau hỗ trợ hay phất cờ gì đó cũng được.

Cho nên Lưu Hoa Quân lập tức bảo: "Tiểu Phúc à, cháu với các bạn cùng lớp về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai có lẽ các cháu sẽ có một số nhiệm vụ nhỏ, không thành vấn đề chứ?"

Nhiệm vụ nhỏ?

Nếu không phải chuyển gạch, chẳng lẽ là...

Hồng Tiểu Phúc và các bạn đưa mắt nhìn nhau, vội vàng gật đầu: "Vâng ạ, vâng ạ, vậy cháu gọi các bạn khác về nghỉ ngơi hết nha?"

Lưu Hoa Quân cười bảo: "Được, đi đi."

Đội hình năm người Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng rời đi, lúc này Lưu Hoa Quân cuối cùng cũng ngồi xuống, nghiêm túc nói, "Tiểu Mạnh, ý của cậu là dùng người thức tỉnh bình thường cho đủ số lượng đúng không? Ý của cậu thì được, nhưng như thế hình như số lượng cũng không nhiều lắm? Hiện tại, số lượng người thức tỉnh mà chúng ta có thể điều động được từ những quân doanh gần đây cũng chỉ hơn hai trăm người, mà người bình thường thì đa số là LV1 vừa thức tỉnh, họ yểm trợ thì được chứ bảo họ xung phong phía trước chẳng khác nào lãng phí cả."

"Muỗi nhiều còn đốt chết voi mà thầy", Mạnh Đình Huy cười không có ý tốt, "Thầy Lưu cứ nghĩ mà xem, chúng ta chỉ cần bỏ chút công sức tuyên truyền, rồi bỏ thêm chút tiền vốn, con đoán chắc chắn có khả năng!"


"Chuyện này, cứ đợi thêm đã," Lưu Hoa Quân sờ bộ râu dưới cằm, "Đợi bên phía Tiểu Phương nói chuyện cùng Đại Tráng xong. Dù gì thì tư liệu lần này rất nhiều, chúng ta phải sắp xếp một chút."

Mạnh Đình Huy gật đầu, "Vâng, chúng ta nghiên cứu cho kĩ càng."

Sau đó ông bổ sung thêm một câu: "Thầy Lưu, lần này thực sự không phải chỉ riêng con nói, cầu dị cảnh số Mười Chín này, quốc gia chúng ta hời lớn rồi!"

Nhắc đến chuyện này, Lưu Hoa Quân cười đến mức gương mặt sắp nở hoa, "Tất nhiên rồi, Hoa Hạ của chúng ta ngủ đông bao nhiêu năm nay, cũng nên đổi vận rồi, ha ha ha ha!"

Thủ trưởng Phương nhanh chóng quay lại.

Ông vừa vào phòng đã ngồi xuống, lấy thuốc lá ra đưa cho Lưu Hoa Quân và Mạnh Đình Huy mỗi người một điếu. Ba người cùng châm thuốc, thủ trưởng Phương hút một hơi thật sâu, "Có thu hoạch lớn!"

Lưu Hoa Quân và Mạnh Đình Huy hai mắt sáng trưng.

"Sau khi tỉnh dậy, Đại Tráng đã kể hết những chuyện mà cậu ấy gặp được." Thủ trưởng Phương nói, "Bên trong dị cảnh này, nguồn tài nguyên vô cùng phong phú. Cả hệ sinh thái là thể hợp nhất của vùng núi và thảo nguyên. Động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt trên thảo nguyên rất nhiều, xương cốt của những loài động vật này nghiền thành bột chính là nguyên liệu quan trọng để sản xuất thuốc kích thích năng lực LV2. Bên trong có rừng rậm, cây trong rừng có quả, tuy rằng không rõ loại quả này có tác dụng dược liệu gì không, nhưng chắc hẳn có thể ăn được, bởi vì Đại Tráng nhìn thấy trên cây có loài động vật trông giống khỉ. Dưới dòng sông có loài cá bốn chân, không to lắm, trông chỉ bằng con kỳ nhông. Lần này cậu ấy bị thương ở trong rừng rậm, theo như lời kể thì kỳ hoa dị thảo trong khu rừng này rất tươi tốt, nhưng động vật ăn thịt cũng rất nhiều. Cậu ấy chỉ mới tiến vào khu rừng kia chưa đầy một trăm mét đã bị bao vây và tấn công. Điều quan trọng nhất, ở trên ngọn núi phía sau cánh rừng, dường như Đại Tráng thấy có ánh sáng phản quang, chắc hẳn nó thuộc về một loại khoáng thạch, loại khoáng thạch lộ thiên ấy."

Nghe thông tin vắn tắt mà thủ trưởng Phương giới thiệu, Lưu Hoa Quân và Mạnh Đình Huy đều sững sờ!

Trước kia họ chỉ nghĩ rằng tài nguyên trong dị cảnh số Mười Chín phong phú.

Nhưng không ngờ nó phong phú đến mức này!


Số lượng động vật và thực vật khổng lồ còn có thể chuẩn bị tâm lý trước được, nhưng có cả khoáng thạch lộ thiên thì đỉnh quá rồi!

"Lão Phương," Mạnh Đình Huy vội hỏi, "Đại Tráng nói đến khoáng thạch lộ thiên, có chắc chắn không?"

Thủ trưởng Phương gật đầu, "Chuyên gia về khoáng thạch trong nước đã nói, 90 phần trăm là khoáng thạch, nhưng là khoáng thạch gì phải lấy được mới biết."

Nếu thực sự là khoáng thạch thì đỉnh quá rồi!

Khoáng thạch bên trong dị cảnh rất có khả năng là thứ không có trên Trái đất này!

"Thầy Lưu, thầy tính xem, đề nghị trước đó mà con có nói..." Mạnh Đình Huy lập tức hỏi Lưu Hoa Quân, "Thân phận của thầy dễ nói chuyện, nếu như con đi nói, còn phải viết tài liệu, thông qua bao nhiêu lần xét duyệt..."

Ông nói câu này không hề sai, danh tiếng của Lưu Hoa Quân ở quân đội không thể nghi ngờ được, rất nhiều chuyện mà người khác phải chạy gãy chân, ông cụ chỉ cần nói một câu là được...

"Ừ, chắc chắn phải vậy!" Lưu Hoa Quân nhắm mắt ngẫm ngợi, sau đó đột ngột cười to, "Làm thôi! M* kiếp, cơ hội tốt như thế mà chúng ta không coi trọng thì đúng là lãng phí! Tuyên truyền cật lực vào, xác động vật bên trong đó phân loại ra và phát tiền! Quốc gia thu mua xương cốt!"

Có câu này của ông thì chuyện này về cơ bản đã định đoạt rồi!

Mạnh Đình Huy lập tức hỏi một câu: "À ờm, thầy Lưu, con vừa tính thế này, hay là chúng ta bổ sung thêm một câu, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều!"

Thủ trưởng Phương và Lưu Hoa Quân cùng hỏi: "Câu gì thế?"


Mạnh Đình Huy đáp: "Ví dụ như thịt động vật trong dị cảnh rất ngon..."

"Dừng ngay! Dừng ngay lập tức!" Lưu Hoa Quân vừa nghe thấy câu này đã như gặp phải quỷ, "Không thể nói câu này được! Tuyệt đối không được nói! Nếu để cho cái đám ham ăn trong nước biết được chuyện này, đừng nói là cậu muốn thứ gì, họ vào đó rồi sẽ ăn hết cả cây cỏ trên mặt đất mất! Hồi tôi còn trẻ trung đói kém, chỗ nào đi qua cũng không còn một ngọn cỏ, vỏ cây cũng không thấy luôn! Nếu như cậu tuyên truyền kiểu ấy thì dị cảnh triệt để phế bỏ luôn! Giống loài gì cũng bị ăn đến tuyệt chủng mất!"

Mạnh Đình Huy: "..."

Ông nghĩ tới mấy con tôm hùm đất thảm thương trong nước...

"Khụ khụ…" Mạnh Đình Huy lập tức ho khan vài tiếng, "Ban nãy con đùa thôi, thầy đừng tưởng thật nha... Ha ha ha ha..."

...

Hồng Tiểu Phúc và các bạn vừa về đến nhà, trong nhóm chat đã nhảy ra tin nhắn mới.

Giáo viên hướng dẫn Hàn Phong: "@Tất cả mọi người, mọi người đều ở đây đúng không? Tôi có một thông tin quan trọng. Tiết học chiều mai tất cả mọi người đều phải đến, tất cả phải đến, không được vắng mặt. Đã biết cả chưa?"

Quần chúng: "Rõ cả rồi ạ!"

Trung học Thực nghiệm – Tô Oánh: "Chủ nhiệm Hàn, có chuyện gì lớn sao? Liên quan đến dị cảnh ạ?"

Trung học Dục Tài – Khương Bác Đồ: "Chúng ta có thể tiến vào dị cảnh rồi ư?"

Giáo viên hướng dẫn Hàn Phong: "Đúng vậy, mọi người đừng kích động, ngày mai tôi sẽ giảng cặn kẽ về những thứ trong dị cảnh cho mọi người nghe, liên quan đến tư liệu lần này thu hoạch được. Tóm gọn lại, không đến lớp là tổn thất của các bạn nhé!"

Quần chúng: "Vâng ạ!"

Một đêm khó yên giấc.


Chỉ nghĩ đến việc ngày mai có thể thực sự tiếp xúc với kiến thức về dị cảnh, Hồng Tiểu Phúc đã thấy phấn khích rồi.

Khai thác dị cảnh bây giờ đang là công việc quan trọng hàng đầu của quốc gia.

Tuy rằng thực lực của cậu có hạn, nhưng có thể bỏ chút sức lực vì quốc gia, cậu đã vui lắm rồi.

Lấy ra viên thuốc kích thích năng lực LV2 mà Lưu Hoa Quân dành được cho mình, Hồng Tiểu Phúc hít một hơi thật sâu... Ăn thôi!

Cậu nuốt ngay viên thuốc xuống, Hồng Tiểu Phúc bỗng thấy cơ thể nóng bừng bừng!

Trạng thái này duy trì trong suốt một giờ đồng hồ, cơ thể cậu mới khôi phục trạng thái bình thường.

Không thể không thừa nhận, năng lực của cậu thực sự rất kỳ lạ...

Người khác nâng cao được thực lực luôn có trạng thái cụ thể, chỉ có cậu, thực lực nâng cao mấy cũng không cảm nhận nổi...

May mà Hiệu trưởng Lương để riêng cho cậu một cái máy đo chỉ số, Hồng Tiểu Phúc lấy ra kiểm tra một chút...

Chỉ số 4.33333 phần trăm!

Uống một viên thuốc mà tăng một lần những 0.22222 phần trăm! Cứ đà này sẽ nhanh chóng thăng cấp thôi...

"Xem ra năng lực của mình cũng không tệ mà," Hồng Tiểu Phúc cười khà khà, "Cũng đỡ lo lắng..."

Cậu quyết đoán bày tư thế tu luyện, tiếp tục ngủ ngay trong chớp mắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận