Ngay tức khắc, mười người áo đen không biết từ đâu xuất hiện, so với đống vũ khí không rõ nguồn gốc của đám đại ca đầu trọc, mười người áo đen lại sử dụng cùng một loại vũ khí.
Bọn họ giống như được đào tạo bài bản, chiêu thức đánh ra đều nhắm vào điểm chí mạng, chỉ trong vòng chưa tới nửa tiếng, đám đại ca đầu trọc đã hoàn toàn thua cuộc.
Đại ca đầu trọc được đàn em bảo vệ ở phía sau, hắn ta ngơ ngác với cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không tin nổi hơn ba mươi người mà mình mang tới lại bị tiêu diệt một cách dễ dàng như thế này.
Càng không ngờ Âu Dực trông có vẻ lúc nào cũng một mình lại có nhiều người ngầm bảo vệ đến thế, hơn nữa ai cũng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nếu biết trước mọi chuyện, chắc chắn hắn sẽ không hành động lỗ mãng như thế này!
Đại ca đầu trọc tuyệt vọng nhìn con đường hoang vắng như bãi chiến trường ngổn ngang, trơ mắt nhìn thuộc hạ của Âu Dực mặt không cảm xúc tiến lại gần, hắn như nghe thấy thần chết gọi tên mình.
Hai giây sau.
"Aaaaaaaaa!"
Tiếng thét chói tai vang lên, thân thể đại ca đầu trọc đổ rạp xuống, tên đàn em đẩy xe lăn cho hắn cũng không khác biệt bao nhiêu, kết cục giống như hắn vậy.
Sau khi xác định xung quanh đã an toàn, mười người áo đen xoá bỏ dấu vết của cuộc đụng độ rồi rút lui không để lại chút hơi thở.
Quá trình chỉ diễn ra trong vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ, Lạc Yên ngơ ngác chứng kiến những gì vừa xảy ra, cảm thấy tất cả cứ như một giấc mộng.
"Âu Dực...!Anh..." Lạc Yên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, không nói nên lời.
Âu Dực xoa đầu cô, nhẹ giọng trấn an: "Yên tâm, tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa."
Có một sự thật mà anh không nói cho cô biết, đó là ngoài mười người áo đen kia ra, trong bóng tối còn có thêm một nhóm người ẩn nấp để bảo vệ Lạc Yên bất cứ lúc nào.
Nếu tình hình hồi nãy không khống chế được, bọn họ sẽ xuất hiện, cũng may đám đàn em của đại ca đầu trọc chỉ toàn là lũ gà mờ.
Lạc Yên không biết nên nói gì hơn, cô biết Âu Dực không đơn giản, nhưng không ngờ tận mắt chứng kiến lại ám ảnh như thế này, tuy không muốn thừa nhận nhưng bây giờ cô có chút sợ Âu Dực.
Nhưng anh sẽ không làm hại cô...!Cô không việc gì phải sợ cả!
Lạc Yên tự an ủi bản thân, tựa vào vai Âu Dực im lặng không nói gì, Âu Dực cũng để yên cho cô tựa vào.
Cùng lúc đó, phía sau một gốc cây cổ thụ.
Trần Thục Phân run rẩy ôm lấy gốc cây, có đánh chết bà ta cũng không dám tin những gì vừa xảy ra trước mắt mình.
Giết người...!Lần đầu tiên bà ta nhìn thấy cảnh tượng này!
Trần Thục Phân hoàn toàn sợ Âu Dực, bà ta không dám thực hiện mục đích không thực tế kia nữa, nhẹ nhàng không tiếng động rời khỏi nơi này.
Âu Dực liếc mắt nhìn về phương hướng Trần Thục Phân vừa rời đi, khoé môi khẽ nhếch, tạo nên một độ cong nguy hiểm.
Thật ra trong lòng anh có một suy đoán.
Anh nghi ngờ Lạc Yên không phải con ruột của người này.
Đã là mẹ con, dù thế nào thì Lạc Yên cũng phải có nét tương đồng với bà ta, nhưng vừa rồi anh đã quan sát kĩ, trên khuôn mặt hai người không nhìn ra điểm giống nhau nào.
Điều này thật đáng nghi, khiến anh muốn xác thực.
Tạm thời anh sẽ không tính toán với bà ta, chờ anh xác nhận suy đoán kia rồi hẵng xử lý bà ta cũng chưa muộn.
Đương nhiên anh sẽ hỏi ý Lạc Yên trước, dù gì thì bà ta cũng là mẹ cô, không biết trong lòng cô còn tình cảm không, nếu anh ra tay tàn nhẫn, nói không chừng giữa hai người lại có thêm một mối hận thù.
Giữa hai người đã có quá nhiều mắc xích, vất vả lắm mới hoá giải được những hiểu lầm suốt bao năm qua, làm sao anh có thể để cô hận anh một lần nữa?
Âu Dực một bên tính toán trong lòng, một bên vỗ vỗ lưng Lạc Yên trấn an cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lạc, tôi đưa em đến bệnh viện nhé?"
Lạc Yên vẫn chưa thoát khỏi những hình ảnh đẫm máu vừa rồi, cô ngơ ngác, phản ứng chậm chạp: "Bệnh viện?"
Âu Dực nhìn ánh mắt dại ra của cô, anh cảm thấy hối hận vì đã quên không che mắt Lạc Yên.
Nói thế nào đi nữa thì thế giới của cô hoàn toàn trong sạch, không giống như thế giới tối tăm u ám của anh, cô sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì lo lắng Lạc Yên sẽ sợ hãi nên giọng nói của Âu Dực càng thêm dịu dàng: "Trên trán em có vết thương, tôi đưa em đến bệnh viện nhé?"
Lạc Yên ngây ra một lúc rồi mới chậm chạp gật đầu, Âu Dực cười nhẹ bế cô lên xe, một đường lái thẳng đến bệnh viện X.
Đường đi không quá xa, anh lái xe với tốc độ nhanh nhất nên chưa đến 5 phút, xe đã dừng trước cổng bệnh viện.
Âu Dực mở cửa xe, sau đó bế Lạc Yên đang thiếp đi khỏi xe rồi đi vào bệnh viện.
Bây giờ là ban đêm, bệnh viện không có nhiều người nên Âu Dực không chút lo lắng, anh không biết rằng hình ảnh đẹp mắt này đã bị phóng viên chụp lại..