Ba Ba Lạnh Lùng

"Tôi không nhớ rõ chuyện đời trước, " Anh không thích cách nói của cô, dường như anh muốn nỗ lực phân rõ giới tuyến với cô, vì vậy anh tình nguyện giải thích như vậy: "Vì thế, lúc này xem như là đời này tôi nợ cô."

Trong lòng Khang Hoa Hiên chấn động, rõ ràng chỉ là hai bên giúp lẫn nhau mát xa mà thôi, có cần thiết phải thiếu qua thiếu lại như vậy không?

Đối với Phó Thần Cương chưa bao giờ cô từng dám có nhiều ảo tưởng. Dù sao hai người bọn họ cũng là người không cùng một thế giới. Tương lai khi cô đón Huân Triết trở về, cô và Phó Thần Cương sẽ trở thành hai đường thẳng song song, đường ai nấy đi. Cô sẽ không yêu cầu xa vời một điều gì hết.

Cho nên, cô không cho rằng đó là sự đối xử đặc biệt dịu dàng với cô, cô không chịu được mà cũng không thể nhận nổi.

"Cảm ơn ngài." Cô mượn cơ hội nói sang chuyện khác, "Kỳ thực điều mà tôi lo lắng nhất, chính là lúc tôi đang tắm, không có người trông Huân Triết." Nhất là gần đây nhóc con đang tập lẫy, cô rất sợ con lật người một cái sẽ bị ngạt thở.

"Vậy trước đây thì cô làm thế nào?"

"Thì tôi đưa nó vào trong phòng tắm chứ biết làm sao! Tôi tắm xong sẽ tắm luôn cho nó. . ."

Hả. . . Thế này thì chẳng phải là đã bị xem sạch trơn rồi sao? Sắc mặt Phó Thần Cương thoáng nghiêm lại.

Dường như cô đã nhìn ra vẻ nghi hoặc của anh, Khang Hoa Hiên nói rất tự nhiên: "Có cái gì mà phải quan trọng? Nó còn nhỏ mà."

Không. . . Dù nói thế nào cô vẫn một cô gái trẻ, con trai anh làm sao nhỏ mãi được, trưởng thành nó cũng sẽ là đàn ông chứ! Nghĩ đến chuyện thân thể của cô bị một người đàn ông khác nhìn thấy sạch bách. . . trong lòng đột nhiên Phó Thần Cương chợt dâng lên một trận không vui, lập tức nói: "Sau này nếu như cô không có cách nào khác thì hãy nói với tôi một tiếng. Nó là con tôi, tôi sẽ trông nó."

"Có thể chứ?"

"Được, cô không cần khách khí."

**************************

Thời gian nghỉ trưa, Phó Thần Cương vừa dùng cơm với khách xong, lên xe liền nhận được điện thoại của Thạch Dự Thạc gọi tới.

"Tất cả điều kiện đàm phán đều thỏa đáng, cậu sẽ không bị chặt ngón chân đâu." Phó Thần Cương vừa nhận điện thoại đã nói luôn.

Trong chớp mắt Thạch Dự Thạc thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đúng thôi! Tất cả lỗi đều do Phó Thần Cương, ai bảo Phó Thần Cương mải bận chuyện con cái, giao lại mọi chuyện trong công ty cho anh, hại anh dưới tình thế cấp bách liền ký hiệp ước lung tung, trong vòng nửa năm phải tăng sản lượng lên bốn lần. Bản hiệp ước này chưa được đánh giá cẩn thận anh đã hạ bút ký luôn, khi bị cha phát hiện, cha anh đã tức giận đến nỗi nói luôn, sẽ phải chặt đứt đầu ngón chân của anh!

May mắn, sau khi Phó Thần Cương đi làm, đã nhanh chóng chân thành đề nghị với đối phương đàm phán lại một lần nữa, cũng chấp nhận bồi thường tổn thất cho đối phương, tuy khó tránh khỏi bị tổn thất, nhưng may mắn là đã cứu vớt được danh dự của công ty.

"Cảm ơn, tớ đã thiếu nợ cậu một lần."

"Không, cậu nợ tớ nhiều lần." Phó Thần Cương lạnh lùng nói.

"Đừng như vậy mà, bạn tốt cần gì phải so đo như vậy?" Ngày thường vẫn hay nói chuyện theo kiểu vô lại, Thạch Dự Thạc nói tiếp: "Nếu không, Chủ nhật này tớ giúp cậu trông trẻ vậy?"

"Không cần."

"Đừng khách khí với tớ, tớ. . ."

"Tớ đã có bảo mẫu rồi."

"Bảo mẫu sao?" Thạch Dự Thạc cười khẩy một tiếng, "Cậu tin tưởng ở cô ta sao?"

Phó Thần Cương thoáng trầm ngâm: "Tại sao không?"

"Hả, dù sao con trai của cậu cũng đã từng gặp phải loại chuyện này rồi, bảo mẫu lần này chỉ là một cô gái nhỏ, cậu... Chẳng lẽ không sợ chuyện xưa tái diễn sao?"

"Cô ấy không phải loại người như vậy, cô ấy..." Nghĩ tới Khang Hoa Hiên, chỉ ba chữ này đã khiến mi tâm của Phó Thần Cương đang nhíu lại, trong nháy mắt đã giãn ra không ít.

Cô rất kỳ lạ, trên người cô luôn tỏa ra một khí chất gì đó, mặc dù không phải là một cô gái xinh đẹp lộng lẫy, nhưng cô lại khiến người khác có cảm giác khá thoải mái chỉ bằng một nụ cười hay một câu nói. Chỉ cần nơi nào có cô, bất giác ánh mắt của anh sẽ di động dõi theo bóng dáng của cô. Cho dù vì công việc mà phải làm thêm giờ, những ngày gần đây anh cũng muốn làm thật nhanh cho xong, sau đó về nhà cùng con trai và. . . cô.

Ngày trước, mỗi đêm anh vào phòng con trai, chỉ chú ý đến vẻ mặt con trai khi ngủ, nhưng gần đây anh bắt đầu nhìn cả dung nhan lúc ngủ của cô. . .

"Cô ấy?" Cô ấy ... thế nào? Đầu điện thoại đằng kia Thạch Dự Thạc nhận ra ngữ điệu của bạn mình có gì đó không đúng lắm. Bình thường Phó Thần Cương không bao giờ nói chuyện với người khác mà dừng giữa chừng như vậy, vì thế anh không nhịn được liền hỏi lại: "Cậu . . Không phải là cậu đã coi trọng cô bảo mẫu nhỏ nhà mình đấy chứ?"

"Cậu đang nói những lời ngu xuẩn gì vậy?" Phó Thần Cương trầm giọng quát mắng, nhưng anh lại không sao ngăn trở nổi sự băn khoăn đã bắt đầu lặng lẽ nổi lên trong lòng.

"Bạn bè với nhau đã lâu, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nhé! Cậu và Tưởng đại tiểu thư cho dù hai người có chơi đùa, nhưng cậu phải xác định cho rõ ai là người cần đối xử nghiêm túc, ai là người cần bỏ qua, cậu cũng đừng có tùy tiện đang tay phá hủy ở một cô gái nhỏ đấy nhé."

"Nhàm chán." Ồn ào một hồi, Phó Thần Cương cúp điện thoại.

Nghiêm túc mà nói, anh đối với cô chỉ là có chút tò mò để ý mà thôi, mặc dù không thể nói là có tình cảm gì, nhưng mà...

Tình cảm ư? Anh thì có tình cảm với cô đây?

Trong ngực không hiểu vì sao lại bốc lên một luồng khí nóng bỏng khiến anh không khỏi suy nghĩ. Giữa trưa tháng Bảy, đầu anh bị ánh nắng gay gắt rọi vào, chắc chắn là anh đã bị phơi nắng nên mới có chút không thoải mái rồi. Anh để điều hòa bên trong xe lạnh thêm chút nữa, nhưng cũng không vì vậy mà thấy tốt hơn chút nào. Chỉ cần nghĩ tới Khang Hoa Hiên, thì dòng cảm xúc khác thường này lại đột nhiên hiện lên

Nhất định là anh bị cảm nắng rồi. Đúng thế! Ngày hôm qua cô còn không ngừng nhắc nhở anh, gần đây trời nóng nực, dễ bị cảm nắng, nói anh nên chú ý nhiều hơn một chút. Thế này thì chắc chắn là anh đã bị cảm nắng rồi!

Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là hôm nay về nhà sớm hơn một chút, nhờ cô đánh gió giúp cho nhỉ?

Ừ, nên làm như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui