Ba Ba Lạnh Lùng

Liên tiếp suốt mấy ngày, đại Phó tổng giám đốc ở nhà chính thức chịu trách nhiệm làm một bảo mẫu cao cấp. Thật may là được sự phù hộ của khoa học kỹ thuật, nên đại đa số các hội nghị có thể dùng thông tin để hoàn thành, các báo biểu, các đơn giá chờ phê duyệt lại càng có thể dùng E-mail để giải quyết. Trừ phi có một số tài liệu tờ trình thì thật sự không còn cách nào khác hơn là phải nhờ riêng Thạch Dự Thạc mang tới. Lúc ấy anh tạm thời bỏ qua các việc lặt vặt, chuyên tâm ngồi ở bàn làm việc ký tên đóng dấu.

"Cậu mau chóng trở lại đi thôi!" Hơn chín giờ mới tan ca, Thạch Dự Thạc ôm một đống bảng biểu báo cáo chạy đến nhà anh cầu cứu.

"Nhỏ giọng một chút, tớ phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới dỗ được nó không khóc nữa đấy." Phó Thần Cương trừng mắt nhìn Thạch Dự Thạc.

Do lúc trước bị Trương Diệu Thanh ngược đãi, nên tình hình thích khóc của Huân Triết lại kéo dài hơn một chút, ngay cả nửa đêm lúc tỉnh lại cũng sẽ khóc. Anh luôn phải ở bên cạnh để vỗ về cho con trai, mãi gần đây, anh thật rất vất vả mới làm cho thằng bé khôi phục lại trạng thái bình thường. Nếu như Thạch Dự Thạc mà dám làm con trai anh khóc nữa, thì nhất định anh sẽ để cho Thạch Dự Thạc ôm Huân Triết oa oa khóc lớn, mặc kệ cho hai người tự sinh tự diệt.

Cục cưng lại đến mức này sao?

Thạch Dự Thạc vẫn chưa thể quen được với cảnh tượng trước mắt. Bình thường tính khí Phó Thần Cương cực kỳ xấu xa bại hoại, hung dữ đến mức không ai dám trêu chọc vào anh, lúc này lại tay chân trở nên rón rén, nói năng nhỏ nhẹ dỗ bảo bối ở trong ngực, bộ dạng quá mức dịu dàng này thực sự là. . . kỳ quái!

Quên đi !"Chừng nào thì cậu đến công ty được?"

"Nhanh nhất phải ngày mai."

"Thật sao?" Mắt Thạch Dự Thạc sáng lên.

"Ừ."

"Này. . . vậy tiểu vương tử này thì sao đây?" Thạch Dự Thạc chỉ chỉ vào đứa nhỏ mà Phó Thần Cương đang cẩn thận ôm trong ngực, giống như đang ôm cái hòm đựng đồ châu báu gì đó.

"Có bảo mẫu rồi."

" Có bảo mẫu rồi sao?" Thạch Dự Thạc sửng sốt."Sẽ không phải là người của công ty môi giới đưa đến chứ?"

"Lần này là do bà Lưu giới thiệu, ngày mai sẽ đến phỏng vấn."

"Hả? Chắc lần này cũng sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Hi vọng là như thế!"

*******************

Tám giờ sáng, bà Lưu đưa một cô gái tuổi còn trẻ, ngồi xe ô tô ngược lên phía bắc, trên người đầy gió bụi và mệt mỏi đến nhà Phó Thần Cương.

Vừa mới mở cửa, anh đã nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ đứng ở phía sau bà Lưu. Cô gái mặc chiếc quần jean đơn giản và chiếc áo pull PO­LO màu xanh da trời, trên vai đeo một chiếc ba lô, mái tóc dài thẳng, đen nhánh tùy tiện buộc lại thành chiếc đuôi ngựa buông ở phía sau. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cô vội vàng cúi đầu, căng thẳng nhìn đôi giày vải của mình.

Chẳng lẽ đây lại là người bảo mẫu? Sao lại là một người trẻ tuổi như vậy nhỉ? Liệu cô ấy có kinh nghiệm hay không? Sẽ không ôm mộng được làm Phượng Hoàng bay lên cành cao chứ? Bao điều nghi vấn liên tục nảy sinh ở trong đầu Phó Thần Cương.

"Ấy này! Đừng có nhìn người ta chằm chằm mãi thế, hãy vào nhà trước đã." Bà Lưu vội vàng nói.

Vào đến phòng khách, cô gái bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, thậm chí suýt nữa thì quên cởi giầy, may nhờ có bà Lưu kéo kéo, cô mới phục hồi lại tinh thần.

Thế này thì làm sao chăm sóc được trẻ con đây? Phó Thần Cương nghĩ thầm.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhấp một hớp trà nóng, bà Lưu bắt đầu giới thiệu hai bên với nhau, "Cô ấy là Hoa Hiên, Khang Hoa Hiên, chính là người bảo mẫu mà lần trước mà tôi đã từng đề cập với ngài đó. Lúc trước cô ấy đang làm giúp việc, từ nhỏ đã từng giúp mẹ trông trẻ, vì thế tuy còn trẻ như vậy, nhưng kinh nghiệm của cô ấy cũng không ít đâu. Cô ấy nói sau này cũng muốn làm bảo mẫu, nhưng các công ty môi giới sau khi xem lý lịch cũng không muốn thuê, người ta ngại cô ấy tuổi quá nhỏ. Nhưng tôi thấy cô ấy thật biết điều, lại rất có tâm, nên đã giới thiệu tới chỗ này."

"Khang Hoa Hiên?"

"Vâng..." Cô gái rụt rè đáp lại.

"Cô có phải là . . ."

Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt mạnh mẽ khoát tay."Không phải, không phải đâu!"

Bà Lưu sửng sốt. Cô bé này đã xảy ra chuyện gì vậy? Người ta còn chưa hỏi hết câu hỏi cơ mà.

Phó Thần Cương cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn hỏi tiếp, "Tên mẹ cô có phải là Trang Vân Mỹ hay không? Ở trên cô còn có hai chị gái nữa đúng không, Khang Hoa Hiên?"

Khang Hoa Hiên thở dốc vì kinh ngạc, "Hả... sao, sao ngài lại biết?"

"Dì Trang đã từng tới nhà của tôi làm bảo mẫu để chăm sóc em gái của tôi, có nhớ không?"

"A..." Khang Hoa Hiên cố nén bực bội, nhìn Phó Thần Cương, rồi lại thoáng nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của bà Lưu, cuối cùng cô cũng lên tiếng, bả vai rũ xuống thẳng thắng thừa nhận: "Đúng vậy, hình như đúng là như vậy. . ."

"Đúng là cô thật."

"Vâng. . . Là tôi."

"Thì ra là như vậy à? Như thế thì không còn gì tốt hơn rồi." Bà Lưu thở phào nhẹ nhỏm, "Ngài đã cũng biết Vân Mỹ, vậy ngài cũng đã biết bản lãnh cô ấy trông trẻ ra sao. Mặc dù Hoa Hiên còn trẻ, nhưng trẻ con đứa nào cũng rất thích cô ấy. Khi đó tôi liền nghĩ đến chuyện nếu để cho cô ấy trông nom bảo bảo thì rất tốt, thế nào, ngài có muốn nhìn thử một chút hay không?"

Phó Thần Cương chần chờ một chút."Không cần."

Lúc này đổi lại là bà Lưu ngây người, nhưng ngược lại, Khang Hoa Hiên dũng cảm ngẩng đầu, đối mặt với anh: "Tại sao? Ngài cảm thấy tôi còn trẻ tuổi sẽ không có kinh nghiệm hay sao? Thật ra thì..."

"Bởi vì tôi không muốn dùng người có liên quan với những chuyện ngày trước ... Bảo mẫu cũng vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui