Đối mặt với câu hỏi của mèo cưng, Lâm Dĩ Mạt nhíu mày: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được như thế."
Thiếu niên rất ngạc nhiên, y phát hiện cô chủ nhỏ đang cực kì không vui với cách làm này, y không thể hiểu được, tại sao cô chủ mất hứng cơ chứ?
—— trước khi được Lâm Tự Thu cứu, Li Tâm đã gặp qua quá nhiều chuyện u ám, y cho rằng dưới điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến Chu Vũ Mi, dùng loại phương pháp này để bôi đen hình tượng đối thủ là cách nhanh chóng và hiệu quả nhất.
Nhưng Lâm Dĩ Mạt lại không vui.
Về sau nếu bị cô nghi ngờ, Li Tâm sẽ càng bất an và sợ hãi hơn.
Thân là thú cưng thì luôn có thể đoán được tâm trạng của chủ nhân, đây là kỹ năng để tồn tại.
Nếu không tinh ý nhận ra tính tình của chủ nhân, sẽ dễ làm ra những hành động ngu ngốc, chọc giận chủ nhân thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Dù biết Lâm Dĩ Mạt sẽ không làm gì mình, nhưng Li Tâm vẫn không khỏi trầm xuống trong lòng, vội vàng nói: "Li Tâm sai rồi, cô chủ phạt tui đi."
Y cúi đầu, nếu không phải là nhớ đến câu "Không nên quỳ gối trước mặt con bé, nó sẽ bị dọa sợ" mà Lâm Tự Thu từng nói thì y đã trực tiếp quỳ xuống rồi.
"..."
Không cần như vậy đâu.
"Tôi chỉ là không thích làm mấy chuyện thế này mà thôi." Lâm Dĩ Mạt nói: "Về sau có chuyện thì anh cũng không nên tự ý hành động, đợi tôi bảo rồi hẵng làm."
"Vâng."
"Anh biến hình lại đi."
Dưới đôi mắt màu xanh lục của Li Tâm hiện ra một chút ảo não: Cô chủ không thích mình biến thành người.
Sau đó y lại vui vẻ: May là cô chủ thích nguyên hình của mình.
Giáo viên phụ trách lớp 1 có EQ tương đối cao, anh ta cũng đã từng trải qua tuổi thanh xuân.
Ở thời kỳ này, thanh thiếu niên sẽ có cảm xúc mơ hồ mông lung về tình cảm đối với người khác giới, theo bản năng sẽ tò mò với vài chủ đề nhạy cảm.
Không quan trọng là học sinh có tình cảm riêng tư gì hay không, chỉ là khi cái "tâm tư" đó bị công khai, sự xấu hổ có thể ảnh hưởng rất nhiều đến trạng thái của chúng, nhất là đám con trai cứ thích ồn ào la ó.
Vì vậy, anh ta đã phổ cập kiến thức về những chiến công lừng lẫy của bọn họ trong quá trình huấn luyện ở quân đội cho đám học sinh trung học này.
Ví dụ như dùng băng vệ sinh lót bên trong giày, vì so với đế giày thông thường, băng vệ sinh thấm hút mồ hôi rất tốt lại còn không trơn trượt, quả là "đối tác" hoàn hảo cho việc huấn luyện.
Ví dụ như, trong quá trình huấn luyện dã ngoại dài hạn, binh sĩ sẽ được phát "áo mưa" để dự trữ nước mưa, làm dây đai, hoặc để bịt kín một số vật dụng dễ ẩm ướt.
Thứ này có ích hơn nhiều vật dụng khác, diện tích lại nhỏ không tốn chỗ nên được sử dụng rộng rãi như một công cụ hỗ trợ.
Một đám chiếu mới chưa trải sự đời hết sức ngạc nhiên, thì ra một cái bcs nhỏ xíu lại có nhiều tác dụng như vậy.
Giáo viên còn cố ý hỏi Chu Vũ Mi một câu: "Gia đình em có người làm quân nhân à?"
Chu Vũ Mi nặng nề gật đầu.
Mọi chuyện đến đó là xong.
...
Trong nháy mắt, kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc.
Trong lễ khai giảng chào đón học sinh mới, hiệu trưởng vô tư vẽ ra tương lai tươi sáng cho đám học trò, nói suốt hơn nửa tiếng.
Giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt, hiệu trưởng chuyển chủ đề nói về kỳ thi tuyển sinh.
"Tôi rất vui khi thấy nhiều em học sinh ưu tú thế này, đặc biệt là khi đề thi năm nay tương đối khó hơn mọi năm.
Đã thế còn có bạn Lâm Dĩ Mạt thi được trọn điểm, thứ hai là bạn Giang Tự với số điểm là 598.
Hai bạn chỉ hơn kém nhau đúng 2 điểm thôi."
Khoảng cách của hạng ba chênh lệch có hơi xa, nên hiệu trưởng không tiện nhắc đến tên.
"Bạn Giang Tự là thủ khoa của kỳ thi đầu vào cấp 2, chắc mọi người đều đã biết, nên cũng không hề bất ngờ khi em ấy làm bài tốt như vậy.
Nhưng mà bạn Lâm Dĩ Mạt đã lấy được điểm tối đa, nhất định là đã làm một số bạn học sinh khác ngạc nhiên.
Nhân đây thì thầy cũng ở trước mặt mọi người nói một chút về thành tích ở cấp 2 của bạn Lâm Dĩ Mạt nhé.
Trong kỳ thi tuyển sinh cấp 2, tên của bạn ấy xếp hạng thứ 15 toàn tỉnh."
Nếu so sánh với 2 trường trung học trọng điểm nổi tiếng Nhất Trung, Nhị Trung mà nói, thì trường Tam Trung có hơi kém hơn một chút.
Vậy mà kết quả thì thủ khoa tuyển sinh cấp 2 cũng nộp hồ sơ đến học ở Tam Trung, sau đó cả học sinh đứng thứ 15 trong toàn tỉnh cũng đến.
Hiệu trưởng phật hệ tương đối kinh ngạc —— từ xưa tới nay, trường bọn họ cũng rất muốn cướp những hạt giống tốt, nhưng mà cũng không thể giành giật lại Nhất Trung và Nhị Trung.
Không ngờ 2 hạt giống tốt như vậy lại rơi thẳng xuống đầu ông.
Thầy hiệu trưởng vui vẻ cười đến không khép miệng lại được.
Vốn dĩ là thành tích của học sinh trong kỳ thi tuyển sinh không cần hiệu trưởng phải nói ra ở lễ khai giảng, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm Lưu Kiện Quốc của lớp 1 lại cố ý đến tìm hiệu trưởng, nói ra tin đồn gian lận điểm liên quan đến Lâm Dĩ Mạt.
Sau khi thầy hiệu trưởng nghe điều này, cảm thấy rất lố bịch, mặt khác lại cảm thấy bản thân cần phải đứng ra nói rõ một chút —— tin đồn không chỉ làm ảnh hưởng đến Lâm Dĩ Mạt, mà còn ảnh hưởng đến cả hình tượng của các giáo viên trong trường nữa.
Hình tượng của giáo viên còn không phải là đại diện cho hình tượng của cả trường sao?
Đầu tiên là nói rõ thành tích xếp hạng tuyển sinh cấp 2 của Lâm Dĩ Mạt đã.
Tên cô đứng thứ 15 toàn tỉnh, đạt được thành tích này đã là rất giỏi rồi.
Có thành tích như vậy làm tiền đề để thi tuyển sinh cấp 3, việc cô đạt điểm tuyệt đối trong kì thi lần này cũng không có gì là lạ.
"Thầy đang cầm trong tay bài thi tuyển sinh môn ngữ văn của bạn Lâm Dĩ Mạt.
Em ấy viết luận văn rất hay và có ý nghĩa.
Thầy nghĩ các giáo viên chấm bài thi này tròn điểm là rất hợp lý." Hiệu trưởng cũng không làm gì nhiều, trực tiếp minh hoạ bằng sự thật: "Bây giờ thầy mời bạn Lâm Dĩ Mạt lên bục sân khấu và chia sẻ với các bạn khác về bài văn cực hay này nhé."
Lúc này, Lâm Dĩ Mạt cùng Giang Tự đang đứng chờ đợi ở bên cạnh sân khấu cách đó không xa.
Một chút nữa bọn họ sẽ đại diện học sinh mới lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ.
Nhưng Lâm Dĩ Mạt không hề nghĩ tới, thầy hiệu trưởng lại yêu cầu cô đi lên đọc lại bài văn của mình.
Lâm Dĩ Mạt: "..."
Có thể từ chối không ạ?
Việc này là siêu cấp xấu hổ luôn á!
"Thưa thầy, để em đọc cho ạ." Ngay khi Lâm Dĩ Mạt chuẩn bị tâm lý xong xuôi để bước lên bục, Giang Tự ở bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng: "Bài thi văn của em vẫn chưa được trọn số điểm, nên em muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút về quan điểm trong bài thi đạt điểm tuyệt đối của bạn ấy ạ."
Lâm Dĩ Mạt: "???"
Hiệu trưởng thích Lâm Dĩ Mạt, nhưng cũng rất tự hào vì Giang Tự, dĩ nhiên ông sẽ không bác bỏ yêu cầu của cậu ấy.
Cơ mà ông vẫn nên hỏi Lâm Dĩ Mạt một tiếng trước đã: "Dĩ Mạt, bạn ấy có thể đọc bài văn của em không?"
Lâm Dĩ Mạt lo lắng.
Cô có chút bất ngờ khi Giang Tự chủ động nhắc tới việc phát biểu bài văn của mình, nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu được, Giang Tự là thủ khoa trong kì thi tuyển sinh hồi cấp 2, mà lần thi này Lâm Dĩ Mạt lại được điểm tối đa, tâm lý của cậu ấy có chút không phục là điều bình thường.
"Dạ được ạ." Cô gật đầu.
Giang Tự đi thẳng tới cầm lấy bài thi, thầy hiệu trưởng liền bước sang bên cạnh.
Đập vào mắt Giang Tự là những nét chữ nắn nót cực kì uyển chuyển và đẹp đẽ, cậu hơi sững sờ, trong lòng thầm khen ngợi nét chữ này.
Giang Tự nghĩ ngay tới bốn chữ: Nét chữ nết người.
Chủ đề của bài văn xoay quanh "cuộc sống", lúc Lâm Dĩ Mạt viết bài này, là đang nhìn lại bản thân 10 năm trước, và nhận thức của cô sau khi có được hệ thống, "cuộc sống" của cô so với bạn bè cùng trang lứa thú vị hơn rất nhiều.
Vậy nên, Lâm Dĩ Mạt liền lấy ý tưởng này làm dàn ý, viết ra một bài văn xuất sắc đối với cô cũng không khó.
Giọng của Giang Tự qua micro có chút trầm, khi cậu đọc đến nửa bài văn, đột nhiên cảm nhận được sự kỳ diệu của những câu chữ này, trong lòng không tự chủ được sinh ra loại cảm giác "có sự chênh lệch lớn giữa mình và Lâm Dĩ Mạt".
Cả khuôn viên trường tĩnh lặng.
Vốn dĩ họ đang không kiên nhẫn muốn đứng lên lén lút làm mấy trò phá phách nhỏ, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bình tĩnh nghiêm túc ngồi nghe.
Rõ ràng là Giang Tự đang dùng cái "giọng điệu không cảm xúc" đọc như đọc thuộc lòng vậy, nhưng bọn họ dường như có thể thông qua những câu từ đó mà nhớ lại những năm tháng chính mình đã trải qua trong quá khứ, như thể dòng thời gian đang lướt nhanh qua trước mắt họ...
Có những người yên lặng đỏ hoe đôi mắt.
Có những người bất tri bất giác nhếch miệng mỉm cười.
...
Buổi lễ kết thúc.
Lâm Dĩ Mạt trở nên nổi tiếng ở trường Tam Trung.
Tiếp theo sau đó, trong hộc bàn của cô thường xuyên xuất hiện đủ các loại quà vặt, kèm theo đó còn có cả thư tình.
Bức thư tình đầu tiên mà cô nhận được là từ sách ngữ văn rơi ra.
Trong giờ ra chơi, bởi vì chiều cao khiêm tốn của mình mà Chu Phàm Phàm xém chút nữa không thể ngồi cùng bàn với Lâm Dĩ Mạt, cuối cùng mặt dày xin xỏ giáo viên chủ nhiệm lớp đảm bảo rằng cô nàng ngồi gần cuối lớp cũng có thể nhìn thấy bảng, mới thành công làm bạn cùng bàn với Lâm Dĩ Mạt.
Lúc này cô nàng đang ăn que cay, tinh mắt nhìn thấy, khi bạn cùng bàn kiêm bạn cực thân cầm sách ngữ văn lên, một bức thư rơi xuống mặt đất.
Chu Phàm Phàm lập tức nhặt nó lên.
Từ giác quan thứ 6 của phái nữ, nhìn cái bức thư màu hồng có dán sticker trái tim nho nhỏ kia, liền có thể kết luận——
"Mạt Mạt, có người viết thư tình cho cậu nè." Cô nàng phấn khích nhỏ giọng nói.
Những ngón tay đang cầm sách của Lâm Dĩ Mạt dừng lại, ánh mắt rơi vào bức thư màu hồng.
Chu Phàm Phàm khó nén được kích động: "Cậu có muốn mở ra xem không?"
—— Cho tới bây giờ cô nàng còn chưa hề nhận được một bức thư tình nào cả, tất nhiên là Chu Phàm Phàm cũng tự biết thân biết phận mình.
"Vứt đi." Lâm Dĩ Mạt lắc đầu, hai hàng lông mi dài rũ xuống.
Bức thư này làm cô nhớ tới một số kí ức không vui trong quá khứ.
Khi còn học ở St.
Gallen, cô đã từng nhận được một bức thư tình, điều này làm Lâm Dĩ Mạt rất ngạc nhiên, tất cả mọi người trong lớp đều cô lập mình, vậy ai là người gửi bức thư này chứ?
Sự tò mò khiến cô mở bức thư tình đó ra, bên trong chỉ có một câu:
[ Mạt: Buổi trưa tan học, hẹn cậu ở hồ Lam Tâm, không gặp không về.
]
Không có chữ ký, nên cũng không biết là do ai viết.
Nếu như không có chữ "Mạt" ở đầu câu kia, cô còn tưởng là người khác đặt nhầm chỗ rồi.
Mà hồ Lam Tâm là một địa danh đặc biệt ở St.
Gallen.
Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, quyết định đến xem thế nào.
Cho dù nếu đây chỉ là một trò đùa dai, cô cũng muốn biết người đó là ai.
Nhưng mà thật sự có một nam sinh lớp khác đang đứng đợi ở đó, cậu ấy rất vui vẻ mà còn có chút ngại ngùng, nói rằng không nghĩ là Lâm Dĩ Mạt thật sự sẽ đến.
Nhận ra rằng chuyện này không phải trò đùa nên Lâm Dĩ Mạt rất lúng túng, nói với cậu ta mấy câu rồi rời đi, nhưng sau đó nam sinh kia lại thường xuyên đến lớp để tìm cô.
Lâm Dĩ Mạt tuổi 14 ở trường chỉ một thân một mình, từ lâu đã quen với sự châm chọc thờ ơ của bạn cùng lớp, rồi bỗng nhiên có một người nhiệt tình đến bên cô, cũng không ngại Lâm Dĩ Mạt lãnh đạm.
Cô vẫn chưa thích ứng được cho lắm, đồng thời cũng thấy ấm áp trong lòng: thì ra vẫn còn có người quan tâm đến mình.
Sắp đến sinh nhật của bạn nam kia, cậu ta mời Lâm Dĩ Mạt đến nhà dự tiệc sinh nhật.
Cô từ chối, rồi đưa quà tặng trước cho cậu ta —— Lâm Dĩ Mạt không có tiền, không đủ khả năng để tặng những thứ đắt tiền, vì vậy tự tay gấp một hộp kho báu bằng giấy.
Mất 2 ngày để chuẩn bị xong, mặc dù món quà không đáng tiền, nhưng nó thực sự là món quà mà cô ấy để tâm vào làm.
Cô không có nhiều bạn bè, nên trong tiềm thức đã xem nam sinh kia như một người bạn.
Hôm sau, Lâm Dĩ Mạt đang đem trả lại bài tập mà cậu bạn kia nhờ cô làm giúp.
Lúc ấy trong lớp chỉ có cậu ta và một vài bạn nam khác, cô nghe được một bạn nam cùng lớp cười hì hì nói: "Thẩm Giai Giai quả nhiên nói đúng, Lâm Dĩ Mạt đúng là ngu ngốc, nhỏ đó thật thà ghê, mới có bao lâu đâu mà nhỏ đã mê mệt mày rồi."
Nam sinh kia tặc lưỡi một cái: "Chả có gì thú vị cả, một chút tính thử thách cũng không có.
Chúng mày biết không, con nhỏ đó tặng tao một cái hộp bằng giấy đó! Trời má, nhỏ đó cũng không biết xấu hổ mà lấy ra tặng nữa, đúng là đứa nhà quê."
Sau đó lấy hộp kho báu trong ngăn kéo ra, động tác giống như đang cầm cái gì đó bẩn lắm vậy.
Lúc ấy Lâm Dĩ Mạt đã làm gì ư?
Cô bước vào với vẻ mặt tỉnh bơ, giật lấy hộp kho báu từ tay nam sinh kia xé thành nhiều mảnh, sau đó đem vở bài tập của cậu ta xé vụn rồi ném vào thùng rác.
Xong xuôi thì quay người rời đi.
Hồi đó mặc dù biết Thẩm Giai Giai là đầu sỏ, nhưng cô lại không thể làm gì, dù cho tức giận cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Cô lặng lẽ cắt một hình nhân giấy nhỏ, viết tên của nam sinh kia lên, chạy đến hồ Lam Tâm, đem hình nhân đạp đạp dưới chân, cuối cùng thì đào một hố rồi chôn hình nhân ở đó.
Không lâu sau, gia đình nam sinh kia xảy ra chuyện, cậu ta cũng nghỉ học ngang.
Linh thiêng vậy à???
Lâm Dĩ Mạt cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm, vội vàng chạy đến hồ Lam Tâm để đào hình nhân giấy lên, nhưng lúc ấy cô quên mất đã chôn ở nơi nào rồi nên chỉ đành phải bỏ cuộc.
Rõ ràng chỉ mới qua một năm, nhưng lại có cảm giác như đã lâu lắm rồi.
...
Chu Phàm Phàm có hơi thất vọng, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Lâm Dĩ Mạt, chợt nhận ra chắc chắn là bạn mình khi còn học cấp 2 đã nhận được không ít thư tình, nên giờ cũng đã quen rồi.
"Vậy để tớ vứt giúp cậu nha." Cô nàng cầm bức thư tình lên với thái độ thành kính —— Mạt Mạt không thèm để ý, nhưng đây là lần đầu giúp người khác xử lý thư tình nên cô nàng rất để ý nha.
Kết quả, vừa mới cầm bức thư lên, Dương Lượng Lượng ở bàn trên đã quay người lại, nhìn thấy cảnh này liền nói: "Á à, Chu Phàm Phàm, cậu nhận được thư tình hả?!"
Trong số 30 học sinh của lớp 1, tên đôi theo kiểu ABB chỉ có mỗi Chu Phàm Phàm và Dương Lượng Lượng, mà Dương Lượng Lượng lại ngồi ngay trước bàn của Chu Phàm Phàm, thế nên rất hay quay xuống trò chuyện với cô nàng.
Làm sao mình có thể nhận vơ thư tình của Dĩ Mạt chứ?
Chu Phàm Phàm dùng sức đập mạnh lên bàn, khí thế nói: "Mắt cậu có vấn đề hả, đây là của Mạt Mạt nha!"
Cùng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm Lưu Kiện Quốc dẫn theo một vị thanh niên bước vào phòng học, thầy lớn tiếng nói: "Các em chú ý! Giáo viên bộ môn Toán có chút chuyện gia đình nên đã xin phép từ chức, còn đây là thầy Lâm, giáo viên Toán mới nhậm chức, mọi người cùng chào mừng thầy ấy nào!"
U chu choa mạ ơi.
Các học sinh trong lớp ngơ ngác một lúc, sau đó vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
"Thật là đẹp trai nha!"
"Hửm? Hình như nhìn có chút quen quen..."
Rầm một tiếng.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của vị giáo viên mới họ Lâm kia, chân của Chu Phàm Phàm đã đập vào chân bàn.
Nhưng mà cô nàng lại không hề để ý đến đau đớn.
Gì đây? Gì đây? Gì đây? Đó không phải là người cha trẻ tuổi đẹp trai phong độ của Mạt Mạt sao!!!
Người mà mình đã gặp hồi trước đây mà!
Ngày thi tuyển sinh hôm đó, trong căn tin trường vào buổi trưa, chính tai mình đã nghe thấy Mạt Mạt kêu chú ấy là ba ba, Mạt Mạt cũng thừa nhận rằng bọn họ là cha con ruột mà.
Sao bây giờ lại biến thành giáo viên Toán rồi?!
Chu Phàm Phàm quay đầu về phía Lâm Dĩ Mạt, ánh mắt như muốn nói "Tại sao cậu không nói trước một tiếng, có còn là bạn tốt không hả!".
Sau đó, cô nàng liền nhìn thấy bạn thân đang sững sờ y chang mình.
"..."
Đột nhiên cảm thấy được an ủi ghê.
"Xin chào các em, thầy là Lâm Tự Thu, sau này mong chúng ta có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn nha."
Ánh mắt Lâm Tự Thu liếc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của con gái mình, trong mắt ẩn chứa ý cười, sau đó tầm mắt lại rơi vào bức thư màu hồng trên tay Chu Phàm Phàm, ý cười càng thêm sâu.
Có người đã gửi thư tình cho bé cưng rồi cơ đấy.
"Mạt Mạt, đó là ba ba của cậu thật à?!" Chu Phàm Phàm nhéo nhéo cổ họng hỏi.
Lâm Dĩ Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhỏ giọng trả lời Chu Phàm Phàm: "Chuyện này cậu đừng nói với ai nhé."
Tối hôm qua lúc Lâm Dĩ Mạt ngồi xem phim hoạt hình với Lâm 3 tuổi, Lâm Tự Thu giảng bài cho Lâm 13 xong liền đi ra —— khai giảng cũng được một thời gian rồi mà cái thành tích của Lâm 13 vẫn nát bét rối tung rối mù cả lên, làm cho Lâm 3 tuổi cực kì khó hiểu: Rõ ràng là mình rất thông minh nha, tại sao khi lớn lên mình lại trở nên như vậy chứ? Lâm 13 kiên quyết không để cho con gái dạy kèm mình - rất mất thể diện.
Vì vậy trách nhiệm nặng nề này đành đổ lên đầu Lâm Tự Thu.
"Bé cưng, con có muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ba ba không?" Lâm Tự Thu lớn ngồi ở bên cạnh, hỏi một câu.
Trong tivi đang chiếu phim hoạt hình về gia đình heo con rất hay, Lâm Dĩ Mạt thuận miệng trả lời: "Có ạ."
Ngay sau đó liền nhận ra: Ủa, họ vốn là mỗi ngày đều gặp nhau mà!
Cô chợt nhớ đến chuyện ba ruột có tâm ma, liền lặp lại câu trả lời thêm vài lần để hắn yên tâm hơn.
Giờ nhìn Lâm Tự Thu trên bục giảng, Lâm Dĩ Mạt: "..."
Thì ra "mỗi ngày đều thấy" là có ý như này á hả?!.