Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Cổ tay in sáu dấu răng của con rắn chết tiệt vừa sưng đỏ vừa đau nhức, cầu trời tôi đừng sùi bọt mép nếu không mất mặt chết mất thôi. Diệp Gia Thành tiêm cho tôi một mũi thuốc lên bắp tay sau đó anh đưa cho tôi mấy viên thuốc kháng độc.

“Uống đi”

Tôi nhanh chóng uống vào bụng vì sợ độc phát công tâm bị sùi bọt mép thì khổ, không phải bị rắn độc cắn đều có hiện tượng sùi bọt mép hay sao?

“Ái Thi xui thật đấy, nhiều người như thế mà chỉ mỗi em ấy gặp phải rắn...haizzz” Trịnh Vĩ Bình lắc đầu, trên môi không quên tặng thêm một nụ cười. Diêu Khúc Lan ngồi xuống cạnh tôi mắt nhìn vết thương trên cổ tay tôi:

“Ở vùng núi này có rất nhiều rắn, em nhớ cẩn thận”

“Vâng ạ” Tôi gật đầu mỉm cười.

Mọi người bắt đầu vây quanh tôi như tôi là một sủng vật bị thương, vô số ánh mắt nhìn tôi chằm chằm. Diệp Gia Thành nhíu mài lên tiếng “Mọi người qua bên kia đi,vây kín cô ấy như thế làm sao cô ấy thở?”

Sếp Diệp đã lên tiếng thì có ai dám trái lệnh mọi người đều quay đầu tìm một chỗ gần đó ngồi xuống tán dóc. Tôi thấy mọi người vì mình mà chậm trễ hành trình trong lòng rất khó chịu, bản thân tôi không muốn thế đâu. Tôi quay sang nhìn Diệp Gia Thành.


“Gia Thành, em không sao chúng ta đi có được không? Mọi người vì một mình em mà chậm trễ hành trình sẽ không tốt đâu!”

“Không sao, xem như ngồi nghĩ giải lao” Diệp Gia Thành đưa tôi chai nước suối mỉm cười.

Anh là như vậy có gọi là thiên vị không sếp Diệp? Tôi đón lấy chai nước suối đưa mắt nhìn xung quanh mọi người đang nói cười rất vui vẻ, dường như không có ai phiền hà gì. Diệp Gia Thành chợt bắt lấy tay tôi, giọng nói dịu dàng “ Nếu như anh cõng em thì tốt rồi, anh muốn em rèn luyện bản thân lại thành ra thế này...”

“Em không sao, làm sao em cứ ở mãi trong đôi cánh cho anh che chở được chứ?” Tôi bật cười nắm lấy tay anh. Diệp Gia Thành dường như rất hài lòng trước câu nói của tôi nên môi anh khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong đẹp mắt.

Phân cách tuyến...

9h30 phút sáng...

Bên cục thông tin PW vừa cho biết địa hình núi Thành Tây rất hiểm trở, đường dốc khó leo trèo, cây cối rậm rạp và người dân bản địa khó thân thiện. Gần đây khí hậu có sự thay đổi nên thường xuyên xuất hiện mưa to làm đất lỡ. Nghe mọi người trong thành phố đồn đại có “ma rừng” thường xuyên lai vãng xung quanh. Vô số bất lợi cho chúng tôi khi điều tra hết ngọn núi này, theo hình ảnh thu được từ vệ tinh cho thấy đi vào trong nữa sẽ có sương mù che khuất tầm nhìn vì thế không thể dừng trực thăng dò xét được.


“Nếu có mưa thì hay quá, như vậy sương mù sẽ giảm đi rất nhiều” Trần Ngạn Quân tặc lưỡi.

“Sương mù dày đặt như thế nếu sào huyệt bọn tội phạm ở trong núi thì khó mà bắt chúng được” Kỷ Ngự Trình nâng ba lô trên vai chen vào.

“Mưa có thể làm sương mù tan đi nhưng sẽ gây khó cho việc đi lại vì đường núi trơn trợt” Diêu Khúc Lan lắc đầu với sếp Trần.

“Mọi người yên tâm đi, chiều có gió Bắc thổi qua núi đám sương mù cản lối này nhất định sẽ tan” Diệp Gia Thành mỉm cười.

“Cảnh nơi này đẹp thật...” Tần Tuyết nhìn xung quanh xuýt xoa.

“Nơi này quay phim cổ trang là khỏi phải chê!” Hứa Yên gật đầu.

“Em thấy mấy vị đại hiệp mà bay lên thì thế nào cũng đụng vào cây té u đầu thôi, rừng toàn cây thế này... chậc....” Tôi lắc đầu mỉm cười.

“Ha ha... đúng rồi đó” Kỷ Ngự Trình bật cười sau câu nói của tôi.

“Chúng ta ở đây chờ tới chiều ư?” Trần Ngạn Quân quay sang nhìn sếp Diệp.

“Đi xung quanh xem xét địa hình một chút, nếu xảy ra xung đột thì chúng ta còn biết đường” Diệp Gia Thành mỉm cười. Gần đây tôi thấy sếp Diệp khác xa nguyên tác của Đậu Khấu, rất thích cười và rất thích đùa. Tôi mỉm cười e thẹn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận