Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Trong phòng hội nghị cao cấp PW mọi người đang xôn xao bàn tán về đám cưới của sếp Tổng và cấp dưới Lô Ái Thi, khác với những ngày thông thường mang bầu không khí uy nghiêm thì hôm nay trong căn phòng rộng lớn đầy ấp tiếng nói cười rộn rã.

“Tới lúc sếp Diệp và Ái Thi kết hôn tôi sẽ làm phù dâu, sao hả mọi người thấy có được không?” Tần Tuyết lém lỉnh lên tiếng.

“Theo tôi thấy Khúc Lan hợp với vị trí đó hơn cô!” Kỷ Ngự Trình bật cười trêu ghẹo Tần Tuyết.

“Sếp Kỷ, anh nói như vậy sẽ làm tôi đau lòng nha, tôi có chỗ nào không hợp chứ?” Tần Tuyết chu môi.

“Trợ lý Bế anh có muốn làm rể phụ không?” Tần Tuyết nháy nháy mắt nhìn trợ lý Bế.

“Ha ha, Tần Tuyết cô được thăng chức nên bạo gan hơn rồi đó!” Bế Tiểu Bảo gật gù cười to.

“Ứng cử viên làm rể phụ phải là một trong mấy anh em của sếp Diệp chứ làm gì có phần cho chúng tôi!” Hoắc Thiếu Khâm xoa xoa cằm.

“Phải rồi ha...” Tần Tuyết gật đầu, mọi người trong phòng cười ầm lên.

“Lần này chắc có đại chiến giành chiếc ghế rễ phụ rồi đây, chúng ta cá cược xem ai sẽ được làm rễ phụ nào!” Mạch Chỉ Đình đập tay lên bàn tuyên bố.

“Được!” Mọi người hùng hồ tham gia cuộc vui.

Tôi vừa quẹt thẻ cánh cửa vừa mở ra thì đã bị không khí sôi động bên trong phòng bao trùm, thoáng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi tôi mỉm cười, mọi người nghe tiếng cửa mở đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn tôi.

“Ái Thi, em nói xem trong bọn anh ai có thể làm rể phụ?” Trịnh Vĩ Bình bật dậy chạy đến trước mặt tôi phấn khởi nói.

“Câu hỏi này thật khó, em không biết bỏ ai chọn ai. Hay là mấy anh bốc thăm thử xem!” Tôi mỉm cười tinh nghịch.

“Vẫn là Ái Thi có sáng kiến tốt nhất, lại đây năm người chúng ta bốc thăm” La Thúc Khiêm nhanh tay lấy ra một tờ giấy rồi xé nhỏ thành năm miếng nhỏ, lấy bút ghi chữ lên một tờ trong số đó.

“Nếu ai bắt được thăm có dấu X thì người đó sẽ là rễ phụ!” La Thúc Khiêm trộn đều mảnh giấy đã được gấp lại giống nhau trên bàn rồi đưa mắt nhìn tất cả mọi người.

“Khúc Lan nếu anh bắt được thăm dấu X, em làm dâu phụ nhé!” Trần Ngạn Quân nháy mắt với Diêu Khúc Lan.

“Ahhh, sếp Trần không phải Khúc Lan đã có người trong lòng rồi sao?” Kỷ Ngự Trình trố mắt.

“Nhiều chuyện...” Trần Ngạn Quân liếc xéo người anh em của mình vì tội lắm mồm.

“Ái Thi, em làm trọng tài đi!” Lý Đông Anh đẩy tôi lên trước.

“Được, bắt đầu!” Sau tiếng hô của tôi anh em sếp Diệp bắt đầu giành giật những mẫu giấy trên bàn.

Không khí đã sôi động lại càng sôi hơn, mọi người nhìn mấy sếp lớn như mấy đứa trẻ con giành giật nhau ai nấy đều không kìm được tiếng cười. Cuối cùng người chiến thắng là Trần nGạn Quân. Dự là ngày cưới của tôi sẽ vô cùng sôi động đây.

Trước ngày cưới hai tuần ba mẹ của sếp Diệp về nước ở trong căn hộ của chúng tôi. Ba sếp Diệp tính tình rất cởi mở, ông thích nói nhiều và nói đủ thứ trên trời dưới đất. Mẹ sếp Diệp trái lại rất thích làm anh hùng, tính tình ngay cả tôi cũng không biết diễn tả như thế nào. Dường như họ hoán đổi vị trí cho nhau thì phải.

Ba mẹ chồng đối xử với tôi vô cùng tốt nhiều lúc còn tốt hơn sếp Diệp rất nhiều nữa là. Ba chồng tôi gặp được bà nội của tôi là hai người tám chuyện cả ngày cũng không chán, còn mẹ chồng tôi thì mê tít anh hai Lô Tử Nam với những màn thí nghiệm, pháp thuật chẳng đâu vào đâu.

Phân cách tuyến...

Cao Lực Kỳ đột ngột tới PW khiến mọi người đều hoang man, ai cũng biết Cao Lực Kỳ trước kia là đối thủ số 1 của PW nhưng hôm nay thì khác rồi. Chuyện Cao đại gia đến PW mà không thông báo trước mới là một vấn đề. Vừa vào tới cổng chính anh ta đã đòi gặp Diệp Gia Thành gấp mới là vấn đề lớn.

Phòng sếp Tổng...

Cao Lực Kỳ nét mặt nghiêm trọng ngồi đối diện Diệp Gia Thành. Giọng nói anh ta có vẻ mệt mỏi:

“Diệp Gia Thành, tôi đã tận lực làm hết sức để giải tán thế lực và xử lý một số người không đi theo con đường chính nghĩa có ý đồ theo Hà Bác Viễn. Tuy nhiên, theo điều tra của tôi phía Hà Bác Viễn ông ta vẫn còn nắm rất nhiều nguồn nhân lực quan trọng”.

“Chúng tôi cũng không bỏ sót bất kỳ manh mối nào quan trọng về Hà Bác Viễn nhưng hầu như ông ta vô tung vô tích, hành tung vô định!” Diệp Gia Thành đẩy tách trà về phía Cao Lực Kỳ.

“Vậy thì khá rắc rồi rồi đây, tôi cũng không nắm được hành tung của ông ta!” Cao Lực Kỳ thở dài.

“Anh chỉ cần giúp tôi quét sạch tàn dư của ông ta mọi việc còn lại để tôi lo, mấy tháng vừa qua cám ơn anh rất nhiều nếu không có anh chắc chắn chúng tôi cũng không thuận lợi đến thế!” Diệp Gia Thành đứng dậy lại gần vỗ vai Cao Lực Kỳ.

“Cậu khách sáo rồi! Khi nào cậu tổ chức hôn lễ?” Cao Lực Kỳ nhếch môi.

“Hai tuần nữa, khi đó anh đừng quên tới và mang quà mừng thật lớn là được rồi!” Diệp Gia Thành nở một nụ cười thật tươi.

“Được!” Cao Lực Kỳ bật cười.

Phân cách tuyến...

Tôi hạnh phúc nhìn chiếc váy cưới đắt tiền trên người rồi mỉm cười thật tươi xoay mấy vòng trước gương. Quản lý trung tâm nhìn tôi bật cười:

“Lo tiểu thư cô mặc chiếc váy này rất đẹp, đây là chiếc váy đẹp nhất trong số những chiếc cô đã mặc qua!”

“Thật vậy sao?” Tôi quay sang cười rạng rỡ.

“Đúng vậy, cô mau ra cho Diệp tiên sinh xem đi!” Quản lý đưa tay kéo màn, tôi hớn hở bước ra ngoài.

“Gia Thành!” Tôi chạy tới trước mặt sếp Diệp, đứng im trên môi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc.

Diệp Gia Thành không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn tôi, tôi chu môi lên án anh.

“Sếp Diệp, anh không thể khen bà xã mình một câu hay sao?”

Anh bật cười, để chiếc ipad lên bàn “Em không biết đó thôi, lúc nảy anh bị em làm kinh ngạc nên mới không nói được câu nào! Bà xã anh hôm nay thật xinh đẹp!”

“Câu đó để dành ngày cử hành hôn lễ hãy nói đi! Cái em muốn là anh xem chiếc váy này có phù hợp với em hay không kìa!” Tôi nhấc chân váy xoay mấy vòng trước mặt sếp Diệp.

“Còn phải hỏi sao? Bà xã anh xinh đẹp đương nhiên mặc cái gì cũng đẹp rồi!” Diệp Gia Thành nịnh bợ.

Tôi bật cười chạy tới kí nhẹ vào đầu anh, đỏ mặt bước vào trong thay quần áo dưới tiếng cười của sếp Diệp.

Chỉ còn hơn một tuần nữa hôn lễ của chúng tôi sẽ được cử hành, không hiểu vì sao trong lòng tôi luôn cảm thấy lo lắng một cách nặng nề. Có lẽ vì công việc chăng? Vây cánh của Hà Bác Viễn vẫn chưa tiêu diệt hết trong khi Hà Bác Viễn vẫn biệt vô âm tính!

Mặc kệ tất cả đi, chỉ cần được khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, được cùng Diệp Gia Thành cử hành hôn lễ là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Chuyện công việc hãy để sau này tính tiếp.

Tôi đã chờ đợi cái ngày này từng giây từng phút kể từ khi Diệp Gia Thành cầu hôn trên bãi biễn, sống trong sự yêu thương vô bờ bến, sự chiều chuộng vô biên của anh khiến tôi cảm nhận được một hạnh phúc bất tận luôn hiện diện bên mình. Tôi không muốn mất đi nó, cho dù chỉ là một giấc mơ đi chăng nữa tôi vẫn muốn ngủ vùi trong giấc mơ này mãi mãi.

Một khi bạn yêu ai đó, yêu sâu đậm, yêu rất nhiều bạn đã và sẽ một lần nghĩ qua, bạn chỉ muốn bên người mình yêu mãi mãi. Tôi sợ chứ! Sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Sợ biết mấy, sợ làm sao... sợ một ngày nào đó khi tôi mở mắt ra tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ. Tôi không còn là Lô Ái Thi nữa, cũng chẳng có Diệp Gia Thành. Tất cả sẽ hóa hư không khi tôi trở về là Hạ Như Mai.

Đối với tôi một hạnh phúc nhỏ nhoi cũng là to lớn, một ngày rồi lại một ngày trôi qua khi tôi mở mắt lại được nhìn thấy người tôi yêu. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi, hạnh phúc trong tôi chỉ có thế. Mơ mỗi ngày được nhìn thấy anh, thấy anh cười, thấy anh vui vẻ, thấy anh đứng nhìn tôi từ xa...

Chỉ còn một ngày nữa anh sẽ nắm lấy tay tôi bước vào lễ đường. Bàn tay ấy ngày nào cũng nắm lấy tay tôi giúp tôi bước lên dốc cao, nắm lấy tay tôi mỗi khi tôi căng thẳng hay vui mừng nhưng ngày mai lại khác. Anh sẽ nắm lấy tay tôi và cho cả thế giới biết rằng anh sẽ bước bên tôi mãi mãi, bên cạnh tôi và che chở, bảo vệ tôi đời đời kiếp kiếp.

Đời người con gái đó chính là giây phút thiêng liêng, hạnh phúc nhất. Còn gì bằng khi được kết hôn với người mình yêu và người đó cũng yêu mình thật nhiều?

Tôi mỉm cười, hít lấy một hơi dài. Tôi cần bình tĩnh, nhìn chiếc váy cưới treo riêng trên giá giữa phòng thấy lòng hạnh phúc làm sao.

Để tiện cho hôn lễ, cử hành đúng nghi thức tôi trở về ngôi biệt thự của họ Lô ở ngoại ô thành phố N, chờ sáng mai xe của Diệp Gia Thành đến sẽ đưa tôi đến lễ đường. Gia đình tôi tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, bà nội tôi là người háo hức nhất. Từ sáng sớm đã thay mấy bộ trang phục làm tôi hoa cả mắt:

“Bà nội, bà cứ thay đi thay lại hoài vậy cuối cùng bà sẽ mặc bộ nào?” Anh cả Lô Hướng Nhật than phiền.

“Bà thấy bộ nào cũng không hợp!” Bà nội tôi chau mài lắc lắc đầu.

“Bà ơi, cháu thấy bà mặc bộ nào cũng hợp hết!” Tôi mỉm cười nháy mắt với bà.

“Thật sao?” Bà nhìn tôi nghi ngờ.

“Thật đó bà!” Diêu Khúc Lan gật đầu.

“Cháu dâu, cháu cũng nghĩ vậy sao?” Bà nội cười tươi.

“Bà nội ơi nếu bà còn thay hết bộ này tới bộ kia thì sẽ trễ giờ mất thôi!” Lô Tử Nam thò đầu vào thốt lên một câu rất đúng tình huống.

“Được, được... chuẩn bị khởi hành thôi!” Bà nội vơ lấy túi xách đỏ phối hợp với bộ váy đỏ rực lửa của mình đi vội ra ngoài bỏ quên cả chúng tôi.

Nói về chị dâu Diêu Khúc Lan của tôi là cả một quá trình dài, từ khi gặp mặt cho tới khi thân quen với anh cả Lô Hướng Nhật của tôi hai người đã bắt đầu hò hẹn. Hai bên gia đình cũng đã tổ chức lễ đính hôn vào tháng trước, tôi mừng cho nữ chính đã có được người đàn ông yêu thương cô hết mình. Trong trận chiến giữa nữ phụ ‘vô danh’ không tồn tại trong nguyên tác là tôi và nữ chính không thể nói ai thắng ai thua bởi lẽ chúng tôi chưa từng đấu đá gì nhiều, và dường như trong nguyên tác tình yêu của nữ chính và nam chính chưa có dấu hiệu bắt đầu và cũng chưa có hồi kết.

Hứa Yên và Tần Tuyết ngủ lại qua đêm nên đã có mặt từ sáng sớm với chiếc váy trắng của cô dâu phụ. Ngoài hai người họ còn có Lư Ngọc Đàn, Huỳnh La Di và Nancy Nguyễn làm phù dâu. Tổng thể có 5 phù dâu và 5 phù rể.

Hôn lễ sẽ cử hành ở hai nơi trong nhà thờ và ngoài trời. Ban đầu sẽ cử hành bên trong nhà thờ chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết. Sau đó sẽ tiến hành một lần nữa trước mặt đông đủ khách mời bên ngoài sân vườn rộng lớn.

Diêu Khúc Lan, Hứa Yên và Tần Tuyết giúp tôi chỉnh lại váy cô dâu, chuyên gia trang điểm cũng là bạn thân của anh hai tôi Phó Tử Du luôn túc trực sẵn sàng chỉnh sửa cho cô dâu là tôi ở mọi lúc mọi nơi. Mạch Chỉ Đình cũng có mặt từ sáng, toàn bộ phụ nữ PW sẽ đứng về phía nhà gái tôi đây.

“Xin lỗi, chị có điện thoại!” Mạch Chỉ Đình cầm lấy điện thoại quay đầu đi ra ngoài.

Tôi mỉm cười tiếp tục giơ hai tay ra để Diêu Khúc Lan giúp tôi mang bao tay vào. Toàn bộ tóc của tôi được thắt bím và cố định xung quanh đầu để lộ cái cổ cao vút. Tôi không cài hoa cầu kỳ chỉ là gắn một vài bông hoa năm cánh màu trắng tạo thành vòng hoa đơn giản nữa bên đầu. Khăn voan được phủ lên che kín nữa người phía trên của tôi.

“Đừng che mặt vội, khi tới lễ đường hãy che!” Diêu Khúc Lan nhìn Tần Tuyết sau đó đưa tay lấy khăn voan để ra sau đầu tôi.

“Tới giờ rồi, chúng ta mau đi thôi!” Hứa Yên thu dọn mọi thứ thúc giục.

Phân cách tuyến...

“Bà nội, bà cùng với Hướng Nhật, Tử Nam, Khúc Lan đi đến đó trước cháu sẽ đưa mọi người còn lại tới sau. Bà cứ tới đó trước để gặp mặt thông gia! Tránh cho Ái Thi mệt cháu sẽ chạy chậm một chút!” Mạch Chỉ Đình mỉm cười nhìn Lô phu nhân.

“Cũng được, từ đây tới đó hơn 2 tiếng cháu đừng chạy chậm quá kẻo trễ giờ là được!” Bà nội mỉm cười quay sang nhìn tôi.

“Nội với mấy anh chị đến đó trước!”

“Vâng ạ!” Tôi mỉm cười gật đầu.

“Mọi người uống một chút nước rồi hẳn đi, Ái Thi em đừng căng thẳng quá!” Mạch Chỉ Đình bê một khay nước trên đó có ba ly nước cam lần lượt đưa cho tôi và Hứa Yên, Tần Tuyết.

“Tôi nhận lấy uống một hơi hơn nữa ly. Tần Tuyết từ chối:

“Em không uống đâu, chị quên sao sáng em vẫn chưa ăn gì!”

“À, chị quên mất! Nhưng nếu em không ăn lót dạ đến hôn lễ sẽ đói! Em được xem như người nhà chứ đâu phải khách lúc đó sẽ bận đến nỗi không có thời gian ăn!” Mạch Chỉ Đình cau mài.

“Để chị pha cho em ly sữa nóng!” Mạch Chỉ Đình đi vội vào bên trong dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi sau đó chị ta đã bê ra một ly sữa nóng.

“Chị Đình, hôm nay chị thật nhiệt tình!” Hứa Yên vừa uống ly nước cam của mình vừa ca thán.

“Em cám ơn chị Đình nhé! Để em uống cho nhanh rồi còn đi nếu không sẽ trễ!” Tần Tuyết vừa thổi vừa uống một hơi hết ly sữa.

“Chúng ta đi thôi!” Đặt chiếc ly xuống bàn Tần Tuyết nói.

“Ý chết, chị quên điện thoại trong phòng Ái Thi rồi! Mấy đứa chờ chị một chút để chị lên lấy điện thoại!” Mạch Chỉ Đình chạy nhanh lên lầu.

10p sau...

“Hứa Yên cậu lên xem chị Đình làm gì mà lâu vậy? Lấy có một cái điện thoại thôi mà!” Tần Tuyết nói với Hứa Yên.

“Hứa Yên, cậu ngủ hả?” Tôi lay lay Hứa Yên đang ngủ gục bên cạnh mình.

Hứa Yên không trả lời,cô ấy chỉ im lặng trong tiếng thở đều đều.

“Sao đột nhiên mình thấy buồn ngủ quá!” Tần Tuyết mệt mỏi.

Tôi nhận ra có gì đó không bình thường thì đã quá muộn, cơn buồn ngủ kéo đến khiến tôi không thể chống chọi. Tôi ngước nhìn lên lầu sau đó vội dùng chút sức lực cuối cùng kéo khóa túi xách Hứa Yên lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Gia Thành, một lực tay rất mạnh giật lấy điện thoại trên tay tôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui