Chương 3 GIÁC QUAN THỨ SÁU
Phó Thiên Thiên ra khỏi căn phòng kia, nhạy bén nhận ra camera có ở khắp nơi trong khách sạn.
Cô tránh phạm vi giám sát của những chiếc camera đó một cách linh hoạt.
Từ khách sạn đi ra, Phó Thiên Thiên nhìn đường phố lạ lẫm trước mặt, cau chặt mày lại.
Cô là đội trưởng Tử Xa của đội đột kích Hắc Ưng của nước Z, có siêu năng lực và giác quan thứ sáu, có thể dự đoán được tương lai gần.
Nhưng, việc liên tục sử dụng giác quan thứ sáu để dự đoán tương lai sẽ mất rất nhiều sinh lực.
Cô cùng đồng đội của mình chấp hành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ và định rút lui thì toàn đội rơi vào phục kích của một tổ chức bí ẩn, rồi gần như bị tiêu diệt hết.
Sau đó nữa, giác quan thứ sáu của cô lại cảm nhận được là cô sẽ bị một phát súng bắn vào đầu.
Cô đang muốn nhìn rõ xem người bắn là ai thì huyệt thái dương của cô đã nóng ran.
Trước khi chết, cô nhìn thấy người cầm súng chĩa vào cô chính là đội phó Bạch Khấu - người đã sát cánh cùng cô chiến đấu trong nhiều năm, cũng nhìn thấy nụ cười nham hiểm và độc ác trên môi cô ta.
“Vì sao?” Cô hỏi cô ta.
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Khấu dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Người đời chỉ biết có Tử Xa cô, nhưng tôi thua kém cô ở chỗ nào chứ? Cho nên, cô phải chết!”
Đội phó Bạch Khấu là người chị em tốt đã lớn lên cùng cô trong trại trẻ mồ côi.
Cô ta là người mà cô tin tưởng nhất, nhưng lại vì sự ích kỷ của bản thân mà biến cô và hàng chục chiến sĩ khác thành những bộ xương trắng.
Trên mặt thoáng lộ vẻ đau khổ, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đồng thời, một dòng ký ức xa lạ khác, không thuộc về cô cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt Phó Thiên Thiên bừng lên sự tỏ tường.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, phải trả thù Bạch Khấu và tổ chức bí ẩn đã tiêu diệt gần như tất cả những đồng đội của cô.
Ngoài ra, ngoại trừ Bạch Khấu, trước đó trong đội đã có một kẻ phản bội.
Mãi cho đến khi chết, cô vẫn chưa điều tra ra được kẻ phản bội đó là ai.
Bây giờ, có cơ thể của Phó Thiên Thiên, cô sẽ thuận tiện che giấu thân phận của mình hơn, sau đó chờ thời cơ để báo thù.
Nhưng trước đó, cô phải sống thật tốt dưới thân phận của Phó Thiên Thiên.
Nghĩ đến những gì mà Phó Thiên Thiên đã trải qua trong mười tám năm qua, cô không khỏi lắc đầu.
Phó Thiên Thiên ơi là Phó Thiên Thiên, không ngờ con gái lớn con vợ cả của nhà họ Phó mà lại bị người ta bắt nạt đến mức này.
Nếu cô đã sống lại với thân phận của Phó Thiên Thiên, thì cô sẽ thay đổi cuộc đời của Phó Thiên Thiên, khiến cho tất cả những người đã bắt nạt Phó Thiên Thiên phải nhận sự trừng phạt thích
đáng.
Đồng thời… tìm cơ hội trả thù những kẻ phản bội và tổ chức bí ẩn kia, lấy lại mọi thứ thuộc về cô.
Phó Thiên Thiên vừa định cất bước rời khỏi cửa khách sạn, thì đúng lúc đó, một cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
Một chiếc xe điên lao lên vệ đường, đâm vỡ rào chắn rồi cuốn một đứa trẻ vào dưới bánh xe, làm đứa trẻ chết ngay tại chỗ.
Con ngươi của Phó Thiên Thiên đột nhiên co lại.
Giác quan thứ sáu của cô cũng đã trở lại.
Phó Thiên Thiên nhìn về vị trí vừa xuất hiện trong đầu cô.
Hiện tại, rào chắn ở vị trí đó vẫn còn nguyên.
Cô rời mắt khỏi rào chắn, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Cô thấy một đôi vợ chồng dẫn theo một bé trai đang bước xuống từ chiếc xe đỗ trước cửa khách sạn, trên tay bé trai cầm một quả bóng da.
Đột nhiên, bé trai bị ba mình bất cẩn va vào lưng, quả bóng da liền lăn xuống làn đường dành cho người đi bộ, rồi lăn sang đường ở bên lề đường.
Truy cập fanpage https://.face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cậu bé đang muốn chạy đi nhặt quả bóng thì ba cậu bé vội hô to: “Con đi đâu vậy? Chúng ta phải vào khách sạn mà!”
Cậu bé mỉm cười, vẫy tay với ba mình: “Ba ơi, ba mẹ cứ vào trước đi, con đi nhặt bóng rồi đi theo ba mẹ ngay!”
Trong giác quan thứ sáu của Phó Thiên Thiên, cái vẫy tay của cậu bé với ba mình chính là lời vĩnh biệt.
Cậu bé vừa định lao lên phía trước để nhặt quả bóng thì có một cô gái mặc trang phục nam giới với quần tây và áo sơ mi, mặt mày hơi nhếch nhác, cầm quả bóng và chậm rãi đi tới trước mặt cậu bé.
“Bóng của em đây.”
Cậu bé nhìn mặt cô gái, rồi nhận lấy quả bóng, cười híp mắt, nói: “Em cảm ơn chị!”
Cậu bé vừa dứt lời, một chiếc Buick màu đen thình lình lao tới từ đường lớn.
Theo tiếng va đập dữ dội, rào chắn bị chiếc xe đụng văng.
Chiếc xe tông thẳng vào phần đường dành cho người đi bộ liền dừng lại.
Mà nơi chiếc xe vừa phóng qua chính là chỗ mà quả bóng da của cậu bé rơi xuống, chỉ cách Phó Thiên Thiên và cậu bé có một mét.
Ba mẹ cậu bé thấy cảnh này thì hoảng hốt, cuống quýt lao tới, ôm cậu bé vào lòng.
Cậu bé sợ đến nỗi run lẩy bẩy trong vòng tay của ba mẹ.
Lúc cậu bé ngoảnh đầu lại muốn tìm cô gái đã nhặt quả bóng cho mình khi nãy, thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Chương 3 GIÁC QUAN THỨ SÁU
Phó Thiên Thiên ra khỏi căn phòng kia, nhạy bén nhận ra camera có ở khắp nơi trong khách sạn.
Cô tránh phạm vi giám sát của những chiếc camera đó một cách linh hoạt.
Từ khách sạn đi ra, Phó Thiên Thiên nhìn đường phố lạ lẫm trước mặt, cau chặt mày lại.
Cô là đội trưởng Tử Xa của đội đột kích Hắc Ưng của nước Z, có siêu năng lực và giác quan thứ sáu, có thể dự đoán được tương lai gần.
Nhưng, việc liên tục sử dụng giác quan thứ sáu để dự đoán tương lai sẽ mất rất nhiều sinh lực.
Cô cùng đồng đội của mình chấp hành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ và định rút lui thì toàn đội rơi vào phục kích của một tổ chức bí ẩn, rồi gần như bị tiêu diệt hết.
Sau đó nữa, giác quan thứ sáu của cô lại cảm nhận được là cô sẽ bị một phát súng bắn vào đầu.
Cô đang muốn nhìn rõ xem người bắn là ai thì huyệt thái dương của cô đã nóng ran.
Trước khi chết, cô nhìn thấy người cầm súng chĩa vào cô chính là đội phó Bạch Khấu - người đã sát cánh cùng cô chiến đấu trong nhiều năm, cũng nhìn thấy nụ cười nham hiểm và độc ác trên môi cô ta.
“Vì sao?” Cô hỏi cô ta.
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Khấu dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Người đời chỉ biết có Tử Xa cô, nhưng tôi thua kém cô ở chỗ nào chứ? Cho nên, cô phải chết!”
Đội phó Bạch Khấu là người chị em tốt đã lớn lên cùng cô trong trại trẻ mồ côi.
Cô ta là người mà cô tin tưởng nhất, nhưng lại vì sự ích kỷ của bản thân mà biến cô và hàng chục chiến sĩ khác thành những bộ xương trắng.
Trên mặt thoáng lộ vẻ đau khổ, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đồng thời, một dòng ký ức xa lạ khác, không thuộc về cô cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt Phó Thiên Thiên bừng lên sự tỏ tường.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, phải trả thù Bạch Khấu và tổ chức bí ẩn đã tiêu diệt gần như tất cả những đồng đội của cô.
Ngoài ra, ngoại trừ Bạch Khấu, trước đó trong đội đã có một kẻ phản bội.
Mãi cho đến khi chết, cô vẫn chưa điều tra ra được kẻ phản bội đó là ai.
Bây giờ, có cơ thể của Phó Thiên Thiên, cô sẽ thuận tiện che giấu thân phận của mình hơn, sau đó chờ thời cơ để báo thù.
Nhưng trước đó, cô phải sống thật tốt dưới thân phận của Phó Thiên Thiên.
Nghĩ đến những gì mà Phó Thiên Thiên đã trải qua trong mười tám năm qua, cô không khỏi lắc đầu.
Phó Thiên Thiên ơi là Phó Thiên Thiên, không ngờ con gái lớn con vợ cả của nhà họ Phó mà lại bị người ta bắt nạt đến mức này.
Nếu cô đã sống lại với thân phận của Phó Thiên Thiên, thì cô sẽ thay đổi cuộc đời của Phó Thiên Thiên, khiến cho tất cả những người đã bắt nạt Phó Thiên Thiên phải nhận sự trừng phạt thích
đáng.
Đồng thời… tìm cơ hội trả thù những kẻ phản bội và tổ chức bí ẩn kia, lấy lại mọi thứ thuộc về cô.
Phó Thiên Thiên vừa định cất bước rời khỏi cửa khách sạn, thì đúng lúc đó, một cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
Một chiếc xe điên lao lên vệ đường, đâm vỡ rào chắn rồi cuốn một đứa trẻ vào dưới bánh xe, làm đứa trẻ chết ngay tại chỗ.
Con ngươi của Phó Thiên Thiên đột nhiên co lại.
Giác quan thứ sáu của cô cũng đã trở lại.
Phó Thiên Thiên nhìn về vị trí vừa xuất hiện trong đầu cô.
Hiện tại, rào chắn ở vị trí đó vẫn còn nguyên.
Cô rời mắt khỏi rào chắn, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Cô thấy một đôi vợ chồng dẫn theo một bé trai đang bước xuống từ chiếc xe đỗ trước cửa khách sạn, trên tay bé trai cầm một quả bóng da.
Đột nhiên, bé trai bị ba mình bất cẩn va vào lưng, quả bóng da liền lăn xuống làn đường dành cho người đi bộ, rồi lăn sang đường ở bên lề đường.
Truy cập fanpage https://.face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cậu bé đang muốn chạy đi nhặt quả bóng thì ba cậu bé vội hô to: “Con đi đâu vậy? Chúng ta phải vào khách sạn mà!”
Cậu bé mỉm cười, vẫy tay với ba mình: “Ba ơi, ba mẹ cứ vào trước đi, con đi nhặt bóng rồi đi theo ba mẹ ngay!”
Trong giác quan thứ sáu của Phó Thiên Thiên, cái vẫy tay của cậu bé với ba mình chính là lời vĩnh biệt.
Cậu bé vừa định lao lên phía trước để nhặt quả bóng thì có một cô gái mặc trang phục nam giới với quần tây và áo sơ mi, mặt mày hơi nhếch nhác, cầm quả bóng và chậm rãi đi tới trước mặt cậu bé.
“Bóng của em đây.”
Cậu bé nhìn mặt cô gái, rồi nhận lấy quả bóng, cười híp mắt, nói: “Em cảm ơn chị!”
Cậu bé vừa dứt lời, một chiếc Buick màu đen thình lình lao tới từ đường lớn.
Theo tiếng va đập dữ dội, rào chắn bị chiếc xe đụng văng.
Chiếc xe tông thẳng vào phần đường dành cho người đi bộ liền dừng lại.
Mà nơi chiếc xe vừa phóng qua chính là chỗ mà quả bóng da của cậu bé rơi xuống, chỉ cách Phó Thiên Thiên và cậu bé có một mét.
Ba mẹ cậu bé thấy cảnh này thì hoảng hốt, cuống quýt lao tới, ôm cậu bé vào lòng.
Cậu bé sợ đến nỗi run lẩy bẩy trong vòng tay của ba mẹ.
Lúc cậu bé ngoảnh đầu lại muốn tìm cô gái đã nhặt quả bóng cho mình khi nãy, thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Quyên góp ủng hộ onlinez.com