Sân bay vắng người. Chỉ có tiếng trẻ con khóc đâu đó và tiếng xôn xao của đám người da đen đứng trong góc phòng. Số Không, Số Một và Tóc Đinh đứng bám trên hàng lan can, nhìn cô nhỏ không chớp. Cô nhỏ không dám nhìn họ.Bởi chỉ cần một cái chạm mắt nhau là cô biết mình sẽ bật khóc. Trong những giây phút cuối cùng chờ lên máy bay, cô tự hỏi mình dù biết không sao trả lời được, chỉ có hai tuần mà sao bọn họ lại thân thiết với cô đến nhường vậy. Phải chăng vì có duyên nợ từ kiếp nào, nên lần gặp gỡ này đã trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.
Tóc Đinh sốt ruột bảo:
-Cái thằng này, lúc nào cũng chậm trễ.
Đó là cậu đang nhắc đến Tóc Dài. Nhưng giờ lên máy bay đã đến rồi. Có chờ đợi thêm cũng vô ích. Cô nhỏ phải đi thôi.
- Tôi đi đây... Chị đi đây... Cô nhỏ lần lượt ôm từng người. Ước gì có cả Tóc Dài ở đây. Nhưng thôi, tối qua đã là quá đủ để mình biết tình cảm thật của mình của anh ấy.Cô nhỏ tự an ủi mình rồi quay lưng thật nhanh bước đi. Cô không muốn mọi người thấy những giọt nước mắt đang chảy tràn xuống má mình.
- Mây!
Có tiếng ai đó gọi cô. Cô nhỏ quay phắt lại. Miệng cô bỗng giãn ra một nụ ấm áp. Dường như cô thấy đâu đó trong đám người có một gương mặt,có một bàn tay thân quen đang đưa lên cao vẫy chào từ biệt, những ngón dài xòe ra hình chiếc lá phong. Một chiếc lá phong cháy đỏ rực rỡ trong bầu trời giăng đầy mây xám.
HẾT