Ba Chàng Trai, Một Cô Gái Và Những Chiếc Lá


Cô nhỏ lùi lại vài bước. Bây giờ cô đã nhận ra Tóc Dài, đầu đội mũ len xám, cổ quấn một chiếc khăn len đủ màu sặc sỡ nhưng áo khoác rất phong phanh. Có vẻ vì lạnh nên mặt anh ta xanh xao hơn tối hôm qua. Anh ta vo miệng thở, nhìn cô nhỏ trân trối rồi bảo:
- Cha, đúng lúc nhỉ?
- Anh thật bất lịch sự! - Cô nhỏ gằm mặt xuống, cổ họng nghẹn lại - Đáng lẽ anh phải gọi điện cho tôi chứ? Anh để tôi đợi dài cả cổ như thế mà đến một lời xin lỗi cũng không có.
- Chị làm gì ghê vậy. Ảnh đến được vầy là hên lắm rồi đó.
Tiếng một đứa con gái vang lên sau lưng Tóc Dài. Lúc này cô nhỏ mới để ý thấy cô ta. Một đứa con gái khá xinh với đôi mắt một mí to và dài, hai cánh mũi hếch lên nghịch ngợm và cái miệng cong tớn vẻ rất đanh đá. Nó mặc một chiếc áo khoác nỉ màu cam, quấn khăn len màu cam, đội mũ nồi cũng màu cam làm mái tóc xù ra rất ngộ nghĩnh.
“Trông cứ như một củ Cà rốt - Cô nghĩ thầm - Nếu không lầm, đây hẳn là bạn gái của của anh ta. Xì, vì thế mới tới đón mình muộn đây”. Cô lầm bầm, nhưng cố để cho anh ta nghe thấy:
- Mấy người thật chẳng biết quí thời gian chút nào hết.
Củ Cà Rốt nghe vậy, tóc tai lại xù ra, định quay lại nói gì đó với cô nhỏ nhưng Tóc Dài đã cau mày ngăn lại. Tóc Dài lẳng lặng mở cửa xe sau cho cô nhỏ, ngồi vào tay lái. Củ Cà Rốt ngồi bên cạnh cậu, với tay bật CD. Thật may đó lại là một bản nhạc cô rất thích nên cô thả lỏng người, thấy lòng nhẹ nhõm lại. Cô liếc nhìn Tóc Dài. Thái độ im lặng của Tóc Dài làm cô ngạc nhiên. Chỉ vừa mới đêm qua thôi, anh ta cứ như ăn cướp lại từng lời của mình, thế mà bây giờ im như ngậm hột thị. Hay anh ta có mưu đồ gì... Nghĩ thế cô nhỏ lại đâm phải cảnh giác với anh ta, trống ngực cứ như đánh lô tô. Xe đi được một quãng, Tóc Dài mới lên tiếng:
- Quên. Đây là Hoa. Còn đây là Mây. - Vân... - Cô nhỏ chữa lại nhưng có vẻ không ai để ý đến lời cô nói. Cô nhỏ ngước mắt lên thì bắt gặp cái nhìn một mí sắc như dao của Củ Cà Rốt.Cái nhìn như bảo: “Chà, cô ta là người thế nào nhỉ? Cô ta đến đây làm gì thế? Thật phiền quá đi”.

Cô nhỏ lảng cái nhìn của Củ Cà Rốt, trông ra cửa sổ. Những bờ rừng ướt đẫm với những cái cây mảnh mai trĩu lá trôi tuột về sau, nhanh đến chóng mặt. Một vài chiếc lá đâm ngang, chạm vào cửa kính rồi xoay tròn rơi xuống đất,hòa vào lớp lớp những lá đã rụng và mục dần vì thời gian. Giọng hát của Khánh Ly cũng như những chiếc lá úa, xoay tròn trong không khí: “Xin trả về cho nhau những dấu yêu cuối cùng... vì thời gian qua mau không giữ được tình ta...”.Cô nhỏ khép chặt mắt. Mỗi lần nghe lại bài hát này, cô lại thấy xúc động mà không hiểu được vì sao mình có được sự xúc động ấy.
- Mây muốn đi đâu đây?
Tiếng của Tóc Dài làm cô sực tỉnh. Cô bảo:
- Tôi muốn đi xem bảo tàng. Vào đến Washington đã hơn mười hai giờ trưa.
Tóc Dài tấp vào một tiệm Mc Donald, bảo:
- Phải ăn trưa cái đã.
Suốt bữa ăn, chẳng ai nói với nhau câu nào. Cô nhỏ ngó cái cách Củ Cà Rốt chăm sóc cho Tóc Dài, và cái cách Tóc Dài thản nhiên nhận sự chăm sóc đó càng thấy suy đoán của mình là đúng. Chỉ tiếc là, cô nghĩ bụng,chỉ tiếc là trông Củ Cà Rốt không hợp với Tóc Dài mấy.
- Ăn nhanh đi chứ! - Tóc Dài giục cô nhỏ.
- Tôi.. Thật ra tôi không đói lắm.
Vậy mà tôi tưởng cô làm điệu giữ eo - Tóc Dài nói và Củ Cà Rốt cười. Cái điệu cười trông phát ghét.
- Thì đã sao? Mắc mớ gì đến anh chứ? - Cô nhỏ lại xù lông xù cánh lên, suýt nghẹn vì cắn một miếng bánh
Tôi đùa thôi, không ngờ cô dữ thiệt - Tóc Dài đẩy ly Coca tới cho cô.
Cô nhỏ muốn nói là cô không thích kiểu đùa đó, nhưng im lặng. Cô không hiểu sao mình lại thấy buồn khi thấy hai người kia thân thiết với nhau như vậy.
Từ trong tiệm ấm áp bước ra ngoài trời lạnh, cô nhỏ hắt xì một cái, khẽ rùng mình. Tóc Dài cởi chiếc khăn sặc sỡ quấn quanh cổ chìa cho cô:
- Chưa quen khí hậu coi chừng bệnh.
Tôi không cần đâu! - Cô nhỏ từ chối. Cô thấy ngại vì chiếc khăn là của một người con trai. Người đó lại là Tóc dài.
- Cầm lấy đi. Tôi nói thật, coi chừng bị bệnh đó.

- Cầm lấy đi. Tôi nói thật, coi chừng bị bệnh đó.
- Thì chị cứ cầm lấy đi! - Củ Cà Rốt cau có - Còn anh nữa, anh làm như anh không bị bệnh vậy. Lấy khăn em mà quấn cho ấm này.
-Vớ vẩn! Tóc Dài nói như quát. Cô nhỏ thấy tội nghiệp cho Củ Cà Rốt. Làm bạn gái của anh ta chắc suốt ngày phải chịu đựng cái tính thô lỗ cộc cằn này.
Bây giờ Củ Cà Rốt thôi không nhìn cô nhỏ nữa, nhưng vẫn hình dung ra gương mặt dịu dàng và xinh đẹp của cô nhỏ với đôi mắt đen thẫm lúc nào cũng như đọng đầy nước. Cô thấy ghen tị với cô nhỏ, vì vẻ dịu dàng và vì những gì Tóc Dài đang dành cho cô ấy.
Hai người đưa cô nhỏ đến cổng bảo tàng Mỹ thuật, hẹn sẽ quay lại đón cô vào cuối giờ chiều. Cô nhỏ đứng trên những bậc tam cấp, ánh nắng từ những đám mây dát vàng trên cao tỏa xuống làm cô phải nheo mắt. Cô dặn:
- Đừng để tôi chờ như hồi sáng nữa nghe. Sáu giờ họ đóng cửa, tôi không biết đi đâu đâu.
- Thù dai thiệt! - Tóc Dài nói bằng một giọng vui vẻ, không ý trách móc. Họ vẫy tay chào cô rồi phóng xe đi.
Bất giác cô đưa tay lên cổ, chỗ chiếc khăn sặc sỡ của Tóc Dài đang ngự trị. Hơi ấm làm cô thấy hơi nghẹt thở. Cô đợi đến khi chiếc xe khuất hẳn sau những hàng cây mới bước vào bảo tàng.
*
Khoảng năm giờ, cô nhỏ nghĩ mình nên ra ngoài, đi dạo một chút trên những lề đường rắc đầy sỏi và lá vàng, hưởng một chút gió se lạnh từ bờ sông Potomac thổi vào. Nhưng vừa bước ra đến cổng, cô đã thấy xe của Tóc Dài đứng đợi ở đó từ lúc nào. Tóc Dài đang hút thuốc. Những làn khói xanh nhạt bay chầm chậm vào không khí. Cậu đứng tựa vào mui xe, vẻ đang suy nghĩ gì lung lắm. Cô nhỏ tới bên cạnh,dù cô nói rất nhỏ nhưng cũng làm anh chàng giật mình:
- Chà, rút kinh nghiệm buổi sáng tới sớm ghê ta.
Tóc Dài cười:

Chứ gì nữa. Tôi muốn ít nhất thì tối nay mình ăn cũng được ngon và ngủ cũng được yên nữa.
- Lại muốn chê tôi dữ chứ gì? - Cô nhỏ dè chừng.
- Không dám! Không dám! - Tóc Dài xua tay lia lịa, đầu gục gặc rất ngộ làm cô phải phì cười.
Cô bảo:
- Mình khoan về, đi bộ một chút đi. À, mà Củ Cà Rốt đâu rồi?
- Ai kia?
- Tôi quên. Hoa ấy mà.
- À, cô chọn biệt hiệu cho người ta hay thật đấy.Cô ấy bận, về rồi.
Tóc Dài khóa xe. Hai người im lặng lững thững đi bộ bên nhau trên con đường nhỏ trải cỏ xanh mượt ven bờ Potomac. Những cây phong lại tiếp tục rải xuống đất những đợt lá mới làm bờ sông sáng lên rực rỡ. Trời về chiều, cả dòng sông nhuộm đồng như một dải lụa. Không khí lạnh trong veo. Vài con ong vo ve bay qua, những cái đít đen vàng xoay nhoay nhoáy trong không khí.Hơi ẩm ướt từ những lá mục, từ những bụi cỏ làm cô thấy nôn nao một cảm giác khó tả. Cô nhỏ liếc sang Tóc Dài. Anh chàng thôi không buộc tóc, nên những sợi tóc dài cứ bay vướng vất trong gió.Đi bên anh ta, mình chỉ bé như một cái kẹo. Nhưng vẫn thật đẹp và lãng mạn làm sao. Trời ơi, cô nhỏ khẽ kêu lên trong lòng, giữa khung cảnh này trong một buổi chiều đẹp như vầy, mình thấy lòng thật yếu đuối.Giá như hai người chúng mình đang yêu nhau thì hay biết bao nhiêu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận