Dù gì thì Phương Thanh Di cũng là phụ nữ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi khi bị một đám đàn ông hung dữ nhìn chằm chằm.
Theo bản năng, cô quay đầu tìm người đàn ông mà bình thường mình có thể dựa vào, nhưng lúc này mới nhận ra Lâm Húc Dương đã không còn ở bên cô.
Cô cảm thấy chua xót, trong lòng không khỏi tự hỏi, nếu như Lâm Húc Dương ở đây thì lúc này đã đứng trước mặt để bảo vệ mình rồi nhỉ?
Tuy người đàn ông này không có tiền nhưng luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Nhìn xung quanh, các nhân viên của công ty đang nấp ở phía xa, dường như họ lo lắng mình sẽ bị chuốc họa vào thân, ngay cả mấy người bảo vệ phía Lưu Cường cũng do dự nhìn bản thân.
Phương Thanh Di hít thở sâu một hơi, không có Lâm Húc Dương, nên việc duy nhất cô có thể làm khi gặp phải chuyện như này là phải cứng rắn đương đầu.
“Anh muốn thế nào?”
Phương Thanh Di cố gắng làm cho bản thân trông bình tĩnh hơn.
“Bà chủ cứ yên tâm, thực ra chúng tôi không hề muốn đến gây sự, nhưng ông chủ Đặng sắp phá sản rồi, anh ấy còn nợ chúng tôi rất nhiều tiền lương vẫn chưa trả, vậy nên chúng tôi chỉ có thể tìm đến cô thôi.”
Tên trọc cợt nhã nghiêng về phía trước, nói.
“Tìm tôi? Các người là người của Đặng Hạo, muốn lấy lương thì đi mà kiếm ông ta, đến tìm tôi làm gì? Tôi chả liên quan gì đến ông ta cả!”
Phương Thanh Di nhíu mày đáp.
“Không thể nói vậy được, về mặt pháp luật thì hai người đã là vợ chồng, tất nhiên vợ phải có nghĩa vụ trả nợ giúp chồng chứ.”
Tên trọc bình tĩnh nói.
“Tôi với ông ta không phải vợ chồng, tôi xin trịnh trọng nhắc lại cho anh một lần nữa, tôi cũng chẳng thèm quan tâm Đặng Hạo, chuyện của ông ta đều không liên quan đến tôi!”
Phương Thanh Di tức giận trả lời.
“Tôi cũng không quan tâm chuyện này, đó là mâu thuẫn vợ chồng của hai người, tôi chỉ quan tâm đến anh em của tôi, bây giờ Đặng Hạo không đưa tiền cho chúng tôi thì chúng tôi chỉ đành tìm đến cô thôi!”
Tên trọc cười khẩy nhìn Phương Thanh Di.
“Làm sao Đặng Hạo lại không có tiền đưa các người được chứ! Ông ta mua cổ phiếu của công ty tôi, chỉ cần bán là sẽ có tiền, anh bảo ông ta bán đi rồi đưa tiền là được, đừng đến tìm tôi làm gì!”
Trong lòng Phương Thanh Di hết sức bực bội, nhưng cô cũng chỉ có thể cố gắng thuyết phục đám côn đồ trước mặt.
“Haiz, tổng giám đốc Phương à, có chuyện cô không biết đấy thôi, vì mua cổ phiếu nên Đặng Hạo mới lỗ đó, toàn bộ vốn của anh ấy đều bị bẫy, vì vậy mới không có tiền trả cho chúng tôi, nếu không thì chúng tôi đến tìm cô làm gì chứ?”
Tên trọc giải thích.
“Lỗ vốn? Sao lại thế được? Chẳng phải lúc đầu ông ta nói đã bỏ hai triệu mua cổ phiếu của công ty tôi sao? Bây giờ bán đại cũng được bốn năm triệu, các người bị ông ta lừa rồi! Tốt hơn hết mấy người nên quay lại tìm ông ta đi, nếu không thì ông ta sẽ chạy mất đó!”
Phương Thanh Di hơi nghi ngờ.
“Không không không, bà chủ sai rồi, Đặng Hạo quá thận trọng nên thay vì mua của công ty cô thì anh ấy lại đầu tư vào một công ty khác, thế nên không những không kiếm được tiền mà còn mất cả chì lẫn chài.”
Tên trọc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Đó là việc của ông ta, tôi không quan tâm! Tôi đã nói trước với ông ta rồi, nhưng với tính cách của ông ta thì không thể nào không có tiền được, chẳng phải vẫn còn cái trung tâm tắm hơi đó sao? Chỗ đó đem đi thế chấp cũng được kha khá đấy, không nhất thiết phải đến tìm tôi đâu!”
Phương Thanh Di giúp phân tích.
“Chuyện này tôi cũng không biết nữa, dù sao tôi cũng đã theo Đặng Hạo nhiều năm như vậy, tôi biết anh ấy là người như thế nào, nếu anh ấy nói không có tiền thì chúng tôi tin như vậy, nên bây giờ đành phải kiếm cô đòi tiền thôi.”
“Hơn nữa bây giờ công ty của bà chủ đây đang làm ăn phát đạt, chắc chắn kiếm được không ít tiền, cô nên giúp chồng mình giải vây đi chứ? Chúng tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ cần có tiền lương là được.”
Tên trọc không cần biết Phương Thanh Di nói gì, hắn ta cứ nhất quyết phải đòi tiền phụ nữ.
“Các người muốn bao nhiêu?”
Nhìn thấy dáng vẻ vô lại của tên trọc, Phương Thanh Di cũng có ý muốn thỏa hiệp, chỉ cần không quá nhiều tiền là được.
“Cô nhìn mười mấy anh em của tôi xem, chỉ cần đưa đại mỗi người một hai triệu là được.”
Tên trọc nói cứ như một hai triệu đối với Phương Thanh Di chẳng là cái đinh gì.
“Một hai triệu? Không thể!”
Phương Thanh Di không do dự từ chối ngay.
“Tại sao lại không thể, Đặng Hạo nợ chúng tôi tận mấy tháng lương, hơn nữa nghề chúng tôi làm là liều mạng đó, nên lương phải cao một chút, huống hồ chi số tiền này cũng chẳng đáng là bao so với bà chủ đây? Các người còn có thể làm ăn với công ty quốc tế lớn nữa kia mà? Wechi? Nghe nói lợi nhuận sau này thu về cũng được cả nghìn tỷ ấy chứ?”
Tên trọc cho rằng Phương Thanh Di đang hỏi lý do.
“Xin lỗi, tôi không thể đưa tiền cho các người được, mời đi cho, oan có đầu nợ có chủ, ai nợ tiền mấy người thì cứ đi mà kiếm người đó, tôi sẽ không đưa tiền đâu!”
Phương Thanh Di bình tĩnh lại, tên trọc mở miệng liền khiến cô ý thức được mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Bà chủ, đừng có tuyệt tình như vậy chứ, cô đưa tôi tiền thì mọi người đều ổn, không phải sao?”
Tên trọc khẽ cau mày, đảo tròng mắt qua lại rồi tiếp tục nói.
“Không! Tôi sẽ không đưa tiền, anh cũng đừng diễn kịch nữa, chính Đặng Hạo là người sai anh đến đòi tiền đúng chứ? Tại sao một người vô liêm sỉ như ông ta lại quan tâm đến mặt mũi rồi? Bởi vì lần trước ông ta đã hứa sẽ không đến gây rắc rối nữa, nên bây giờ mới không dám đến chứ gì?”
Phương Thanh Di cười chế nhạo rồi nhìn với vẻ khinh thường.
“Cũng không thể nói thế được, đều có lý do cả, anh Hạo cũng là người nói được làm được, nói không đến là không đến, quả thực hiện tại anh ấy cũng đang thiếu tiền!”
Tên trọc nói thẳng không chút giấu giếm.
“Hừm, quả nhiên là vậy, một kẻ trơ trẽn như ông ta lại không dám tự mình tìm đến ư? Phải để cho các người bày ra cái khổ nhục kế này sao?”
“Từ đầu tôi đã chỉ cho ông ta cách kiếm tiền rồi, nhưng ông ta không dám chắc chắn thì còn trách ai được. Lần này tôi nhất quyết sẽ không đưa tiền cho ông ta nữa đâu!”
Phương Thanh Di trả lời với một thái độ chắc chắn.
“Bà chủ, đừng làm khó tôi mà!”
Sắc mặt tên trọc bỗng trở nên lạnh lùng.
“Đừng có gọi tôi là bà chủ! Tôi đã nói rồi, tôi chẳng có quan hệ gì với Đặng Hạo cả! Ông ta là ông ta, tôi là tôi! Bây giờ các người đi khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Phương Thanh Di lạnh lùng quát.
“Yo, bà chủ định gọi cảnh sát để đuổi chúng tôi đi sao? Được thôi, cô gọi đi...”
Tên trọc cười với vẻ khinh thường, như không hề quan tâm đến những gì Phương Thanh Di nói.
Phương Thanh Di khẽ cau mày khi nghe tên trọc nói, nhìn thấy bộ dạng điếc không sợ súng của hắn nên cô cũng dứt khoát rút di động ra rồi bấm số 110.
Tên trọc nhìn thấy Phương Thanh Di bấm số cảnh sát, hắn tằng hắng một tiếng rồi tản ra, rồi cùng với đàn em ngồi ung dung trước cửa của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
Không lâu sau, cùng với tiếng xe cảnh sát thì cũng có một vài cảnh sát viên đã nhanh chóng đến chỗ Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
“Ai là người báo?”
Sau khi xuống xe nhìn xung quanh, người cảnh sát cường tráng dẫn đầu liền bước về phía cửa của Ngự Mỹ Ưu Phẩm với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thưa cảnh quan, là tôi báo.”
Phương Thanh Di đứng ra thừa nhận, sau đó chỉ vào tên trọc và những người khác rồi nói: “Tôi muốn báo về việc họ tụ tập đông người để gây rối, và nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh của công ty chúng tôi.”
Người cảnh sát dẫn đầu khẽ chau mày, sau đó sải bước đến chỗ tên trọc và những người khác, lạnh lùng hỏi: “Ai là người cầm đầu.”
“Haiz, cảnh sát à, là tôi, tôi là thủ lĩnh của bọn họ, nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm ấy mà!”
Tên trọc cười cợt nhả chúi người về phía trước, đồng thời rút thuốc ra đưa cho vài viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ.