Bà chủ cực phẩm của tôi

Lâm Húc Dương dễ dàng nghe được sự uy hiếp trong lời nói của tên trọc, nhưng anh chỉ bật cười lạnh lùng, sau đó hơi híp mắt lại, ánh mắt toát ra vẻ dữ tợn khiến tên đầu trọc thấy hơi run sợ.

Nhưng tên trọc cũng không phải dạng hiền lành gì. Lần trước, hắn ta bị Lâm Húc Dương đánh vỡ đầu cũng chỉ vì chưa có sự phòng bị. Bây giờ, hắn ta đã chuẩn bị rồi thì đương nhiên sẽ không để Lâm Húc Dương tiếp tục được như ý muốn.

Thậm chí, tên đầu trọc còn ác độc nghĩ, nếu Lâm Húc Dương tiếp tục ra tay, hắn ta nhất định sẽ gọi đàn em của mình tới đánh chết người đàn ông này luôn.

Dẫu sao thì pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người đều là tội phạm. Dù có xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện cũng sẽ có người chịu trách nhiệm, hơn nữa theo ý của Đặng Hạo, nếu đánh chết tên nhãi này thì hắn thậm chí còn được thưởng nữa cơ.

“Được, tôi sẽ qua đó xem tình hình ra sao, đến lúc đó, chúng ta sẽ lại nói chuyện để xem sẽ sắp xếp mọi chuyện thế nào.”.

Nói xong, Lâm Húc Dương lạnh lùng nhìn đám côn đồ xung quanh, rồi quay người đi vào Ngự Mỹ Ưu Phẩm.

“Húc Dương, sao rồi?”

Trông thấy Lâm Húc Dương đi vào, Phương Thanh Di kích động đi tới.

Người phụ nữ này đứng chờ sẵn ở cửa, Lâm Húc Dương vừa đi vào là cô nhìn thấy ngay.

Lúc thấy người đàn ông này một mình bước lên đối mặt với đám tên đầu trọc, Phương Thanh Di rất muốn chạy tới giúp một tay. Nhưng nhìn thấy hai người họ không có ý đánh nhau, nên cô mới kiềm chế cảm xúc kích động của mình lại.

“Không có gì, nhưng lần này xem ra khá phức tạp đấy”.

Lâm Húc Dương nhíu chặt mày.

“Tôi biết, Đặng Hạo là cái loại vô liêm sỉ, ông ta dám lật lọng đến đòi tiền, hơn nữa còn dùng đến thủ đoạn bỉ ổi này”.

Phương Thanh Di không nhịn được cơn giận trong lòng nên mắng nhiếc vài câu.


“Cô biết Đặng Hạo là loại người ấy từ lâu rồi còn gì? Còn mong ông ta giữ lời chắc? Hừ…”

Lâm Húc Dương cũng tỏ rakhinh bỉ.

Nhưng sau đó, anh đã lấy lại vẻ nghiêm túc: “Lần này, ông ta đòi hai triệu, cô định thế nào?”

“Tôi không muốn đưa cho ông ta, vì nếu tiếp tục thế này, lão già khốn khiếp đó sẽ coi tôi là cái máy ATM mất. Nhưng bây giờ, tôi cũng không biết phải làm sao, có báo cảnh sát cũng vô dụng”.

Phương Thanh Di đáp lại với vẻ khá bất đắc dĩ.

“Ừm, tôi biết. Đây là chiêu cũ của họ, cảnh sát không giải quyết mấy chuyện này đâu. Nhưng thật ra cũng không phải là hết cách, hình như tên đầu trọc và Đặng Hạo có chút quan hệ với nhau. Đám cảnh sát này chỉ lượn lờ, ứng phó với cô một chút thôi”.

“Họ nói cái gì mà không vi phạm pháp luật thì không thể bắt người, nếu quan hệ đủ mạnh để cảnh sát đuổi họ đi thì không có vấn đề gì nữa rồi”.

Lâm Húc Dương phân tích nói.

“Tìm kiếm quan hệ ư? Dù tôi quen không ít các sếp, nhưng hình như không ai quen biết rộng như vậy cả”.

Phương Thanh Di suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Chị Na thì sao? Chị ta quen biết nhiều, nếu nhờ chị ta giúp chắc là được đấy”.

Lâm Húc Dương lập tức nghĩ đến người phụ nữ thần thông quảng đại này.

“Chị Na ra nước ngoài rồi, cũng không biết bao giờ mới về. Vả lại, chúng ta đâu thể lúc nào cũng gây phiền phức cho chị ấy được?”


Phương Thanh Di đáp lại một cách bất đắc dĩ.

“Thế thì khá phiền phức, thôi cô chờ chút, để tôi gọi cho La Khởi, xem cô ta có quen biết ai không”.

Nói rồi, Lâm Húc Dương lấy điện thoại ra.

Trước khi đi, La Khởi còn dặn anh, nếu không đối phó được thì gọi cho cô ta, không ngờ cô ta nói chuẩn thật.

“La Khởi? Cô gái ở tòa nhà Quắc Mỹ đó ư? Thôi, tôi không muốn cậu gọi cho cô ấy đâu”.

Nghe thấy Lâm Húc Dương nói vậy, sắc mặt của Phương Thanh Di lập tức lạnh đi.

“Thanh Di, cô sao thế? Nếu người khác có thể giúp được, sao mình lại không nhờ?”

Phương Thanh Di thấy hơi khó hiểu với suy nghĩ của Phương Thanh Di.

“Tôi nói không cần là không cần, nếu cậu muốn nhờ họ giúp, tôi thà cho Đặng Hạo hai triệu còn hơn!”

Phương Thanh Di có thái độ rất cứng rắn.

“Cô bị làm sao đấy?”

Phương Thanh Di thấy rất nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một lát lại hỏi: “Thanh Di, cô thà không nhận sự giúp đỡ của họ còn hơn là giao quyền hạn của Wechi cho Quắc Mỹ đúng không?”

“Đúng vậy, tôi không muốn cho Quắc Mỹ quyền hạn. Nếu tôi nhận sự giúp đỡ của La Khởi thì chẳng khác nào mang ơn người ta, như vậy kiểu gì tôi cũng phải cho Quắc Mỹ quyền hạn để trả ơn”.


Phương Thanh Di cũng thừa nhận một cách thẳng thắn.

“Cô… Cô đúng thật là… Thế này thì tôi chỉ còn nước ra liều mạng với họ thôi!”

Lâm Húc Dương thầm thờ dài một hơi, người phụ nữ này sao mà khó thuyết phục thế không biết.

“Không cần! Tôi nghĩ ra một người có thể giúp mình rồi!”

Phương Thanh Di lắc đầu, nói rồi bèn lấy điện thoại ra: “Alo, Thiếu Thiên à? Anh có thể đến Ngự Mỹ Ưu Phẩm một lúc không, tôi đang gặp chút rắc rối, ừm, đúng vậy, ngay bây giờ!”

Hình như đã nhận được sự đồng ý của Diệp Thiếu Thiên, Phương Thanh Di cúp máy.

“Sao cô lại nhờ Diệp Thiếu Thiên? Không lẽ cô vẫn không rõ ý đồ của anh ta với mình ư?”

Lâm Húc Dương tức giận hỏi.

“Tôi biết, dù cậu nói anh ta định bỏ thuốc tôi, nhưng đến bây giờ xem ra anh ta cũng chẳng làm gì tôi cả. Chỉ cần không nói toạc chuyện này ra, chúng tôi vẫn là bạn bè mang mối quan hệ lợi ích”.

“Vả lại, mạng lưới xã giao của Diệp Thiếu Thiên rất rộng, biết đâu anh ta có thể nhờ bạn bè giúp tôi xử lý ổn thỏa chuyện này thì sao”.

Phương Thanh Di hờ hững đáp.

“Thế cô không sợ làm vậy sẽ mang ơn Diệp Thiếu Thiên à? Đến lúc đó, chưa biết chừng anh ta sẽ đưa ra một vài yêu cầu quá đáng với cô đấy!”

Lâm Húc Dương lo lắng nhắc nhở.

“Sợ, đương nhiên là tôi sợ chứ. Nhưng tôi đổi chút lợi ích để trả ơn anh ta là được!”

Phương Thanh Di không chút bận tâm đáp.


“Thứ tôi nói đến không phải là lợi ích, cô biết tôi đang nói đến thứ gì mà!”

Lâm Húc Dương có vẻ hơi sốt sắng.

“Ừ, tôi biết. Nếu cậu đã quan tâm đến tôi, sợ tôi bị thiệt thì cậu về bảo vệ tôi đi! Có cậu bên cạnh thì tôi chẳng sợ gì cả. Dù Diệp Thiếu Thiên muốn có ý đồ xấu với tôi, không phải vẫn còn có cậu ư? Cậu có thể gây trở ngại cho anh ta, không để anh ta được như ý!”

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương một cách nghiêm túc.

“Thanh Di, đừng như vậy. Tôi đã nói rồi, tôi đi giúp Cung Ấu Hi vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi sẽ về, cô có thể rộng lượng một chút được không?”

Lâm Húc Dương có vẻ khó xử.

“Chuyện gì cũng được, nhưng riêng chuyện này thì không. Húc Dương, bây giờ, cậu đã khác xưa rồi. Chẳng lẽ cậu không hiểu tình cảm của tôi sao? Chỉ cần cậu có thể quay lại, tôi sẽ nghĩ cách kiện Đặng Hạo ra tòa, tôi và ông ta ly hôn là tôi sẽ thoát khỏi chuyện này hoàn toàn, sau đó chúng ta kết hôn được không? Cậu quay lại thì chuyện gì tôi cũng nghe theo cậu hết”.

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương với vẻ mong chờ.

“Thanh Di, tôi rất muốn được ở bên cô, cũng rất muốn kết hôn với cô, nhưng không phải là bây giờ! Cho tôi thêm chút thời gian được không? Để tôi xử lý xong xuôi chuyện này đã!”

Nghe thấy điều kiện của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương thấy hơi rung động. Nhưng bây giờ, anh không thể bỏ mặc Cung Ấu Hi được, nên chỉ có thể từ chối.

“Lâm Húc Dương! Cậu không bỏ Cung Ấu Hi được đúng không? Tôi hận nhất là đám đàn ông thích bắt cá nhiều tay, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế, tôi không cần cậu giúp nữa! Cậu đi đi!”

Phương Thanh Di lập tức nổi đóa, đẩy mạnh Lâm Húc Dương một cái.

Lâm Húc Dương lùi lại mấy bước, ngẩn người, nhìn Phương Thanh Di với vẻ hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy hai dòng lệ của Phương Thanh Di, người đàn ông này im lặng một lúc, rồi anh nghiến răng gật đầu: “Thanh Di, có lẽ bây giờ, tôi nói gì cũng vô dụng. Được, tôi đi trước đây. Nhưng cô yên tâm, dù có phải đánh cược bằng tính mạng, tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết ổn thỏa chuyện này!”

Dứt lời, Lâm Húc Dương đi về phía đám Lưu Cường ở bên cạnh. Sau khi gật đầu với mấy người bảo vệ, anh giơ tay cầm lấy cái gậy cảnh sát trong tay họ, rồi vung tay lên. Có lẽ anh định một mình đi liều mạng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận