Thời tiết ngày một nóng nực, Kỳ Phong chán ghét ở trong hang động tối tăm ẩm thấp, hắn thích nhất là bên bờ suối dưới chân núi Hang Dơi.
Lựa hai cây cạnh nhau gần bờ suối rồi đan một cái võng từ dây leo dại, hắn nằm dài trên võng ngủ trưa, nghe âm thanh róc rách của nước, ngẫm nghĩ kế hoạch làm đồ gốm, nguyên vật liệu đã có sẵn, cách thức thì....
Bất chợt hắn thấy có mấy con ong xuống bờ suối uống nước, còn lượn qua mắt Kỳ Phong hỏi thăm ngươi có nhìn thấy ta hay không? Kỳ Phong trợn tròn mắt lên nhìn, ong chân đen dài, cánh mỏng lưng nâu vàng, tuy có hơi to so với trí nhớ của hắn nhưng đây chắc chắn là ong mật rồi, ong khoái hung dữ, bầy đàn đông nhưng mật của nó là tuyệt hảo hạng.
Là vàng làm từ nước của rừng già.
Kỳ Phong thoát khỏi trạng thái liu diu ngái ngủ, chạy thẳng về hang Dơi kéo theo ba bốn người lớn chạy về hướng bờ suối, đám người không hỏi gì nhiều thầm nghĩ trong đầu Thầy Cúng lại được thần linh ban cho đồ ăn đây mà.
Kỳ Phong chỉ vào mấy con ong đang uống nước " nhìn thấy nó không, mỗi người đi theo một con cha ta.
Ta cần biết tổ của chúng ở đâu, việc gấp đừng nói nhiều"
Nói xong hắn cũng chạy theo một con ong đã uống đủ nước, bay về tổ báo cáo nhiệm vụ.
Tìm thấy thứ quý giá này đủ cho hắn vỗ béo cái cơ thể suy dinh dưỡng này rồi.
Buổi tối trước đống lửa, Kỳ Phong tìm thấy một cái cây lớn có hơn mười tổ ong, mấy tên còn lại chỉ có một tên có báo cáo, còn là báo cáo kinh hỷ, vách núi đó có hơn hai mươi tổ ong lớn, hắn đi theo nhìn thấy ong chi chít đen sì cả một góc trời thì tè ướt cả khố mà chạy về, quá đáng sợ mà.
"Thầy Cúng à ong đốt chết người, tổ ong nhiều hơn cả hai bàn tay thì bao nhiêu người phải chết đây"
Nanh Sói tin tưởng tuyệt đối Kỳ Phong, trấn an mọi người, mật ong họ cũng biết, ngon ngọt diệu kỳ, thường chỉ có gấu nâu to lớn mới dám tấn công tổ ong, con người thì không đủ cho ong làm thịt, tuy vậy Thầy Cúng của bộ lạc hay đưa ra những ý kiến chỉ có thần linh mới biết, chắc chắn Thầy Cúng có cách.
Nói mọi người đừng sợ, để Kỳ Phong dạy họ cách lấy mật đã.
"Ngày mai người ở nhà đi chặt cho ta cây tre, làm thành từng ống tre để đựng mật.
Đội thợ săn đêm nay lấy da thú khâu thành một cái lều đủ chỗ cho mọi người nấp, không cần làm cửa
Trăng Non, ta muốn một bộ áo khố che toàn bộ người, cả đầu nữa, nơi miệng và mắt chọc những cái lỗ nhỏ đủ thở là được"
Sáng hôm sau đội thợ săn lên đường lấy mật, Kỳ Phong nói qua ong rất sợ khói lửa, nếu lấy lửa đốt chết ong thì mùa sau lấy ai làm mật? Cách hun khói là vẹn cả đôi đường, vừa đảm bảo lấy được mật vừa an toàn cho con người.
Mặt trời lên cao thì đoàn người tới cây cổ thụ Kỳ Phong phát hiện hôm qua, hắn nhanh nhẹn chặt một cái dây leo thật chắc, buộc thắt nút vòng qua thân cây vòng qua eo lưng, căn độ rộng đủ đu người leo cây.
Cứ một bước lại dùng rìu đá đóng một mảnh tre vào vỏ vây làm thang.
Một giờ sau hắn trèo xuống, mặc bộ đồ bảo hộ, lưng đeo gùi có dao xương, bó đuốc làm bằng củi khô xen lẫn cành tươi, còn cả lá cây để tạo khói.
Đội thợ săn được dặn kỹ trốn trong lều chờ đợi.
Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, khi ong rời tổ thì dùng dao xương cắt sáp nhộng để qua một bên, tiếp đó dùng da thú hứng bên dưới và cắt túi mật, tổ này áng chừng 20 lít mật, đúng phát tài rồi.
Kỳ Phong buộc túm da thú lại, đặt tiếp sáp nhộng vào trong gùi rồi leo xuống.
Hắn vô lều cởi đồ rồi cho đồng bọn xem thành quả, mỗi người ăn một mẩu mật nhỏ, thơm ngon ngọt lịm.
Công việc tiếp tục diễn ra, đội thợ săn chăm chú nghe hướng dẫn, ai cũng muốn thử một lần chinh phục đàn ong hung dữ.
Mười hai tổ mật có đến gần hai trăm lít mật ong và vô số sáp nhộng.
Đoàn người gác lại kế hoạch đến vách núi mà trở về bộ lạc an bài thoả đáng chỗ mật này đã, để lâu gấu tới thì đúng đen đủi mà.
Trong lúc mọi người vắt mật vào ống tre để cất giữ, Kỳ Phong lấy nhộng ong ướp với muối ớt và một vài loại lá thơm bộ lạc mới tìm được, bọc trong lá lớn rồi đốt lửa nướng, căn thời gian đủ lâu hắn khều bọc nhộng đã cháy xém phần lá bên ngoài ra khỏi đống than, mùi thơm ngào ngạt bay ra khiến nước bọt chảy xém rớt ngoài mép, thử một miếng nhộng ong béo bùi cay thơm, nhộng này không những ngon mà còn bổ dưỡng, có thể chế biến nhiều món ngon.
Chiều tối bộ lạc học theo cách Kỳ Phong làm nhộng ong nướng lá, ăn với khoai dại, thịt khô gác bếp, ăn no rồi thêm một ly mật ong pha nước nóng đựng trong ống tre.
Trước đây so với bây giờ như cống rãnh sóng sánh với đại dương, đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, quả dại củ dại qua ngày, bữa có thịt thì tanh hôi nhạt nhẽo, ấy thế vẫn là vui mừng hớn hở.
Từ khi bộ lạc có Thầy Cúng mới, thần linh như ban phước lành cho mọi người, nước mật ong ngọt thanh, thơm mùi hương hoa đúng là đồ uống của thần thánh mà.
Những ngày tiếp theo Kỳ Phong đi lấy đất sét cùng với đám Trăng Non, tổ ong ở trên vách núi đảm bảo sản lượng không thể tính toán, để cho đám ham ăn ham chơi kia đi làm, dù sao hắn cũng chỉ cách đu dây trên vách đá, làm thang tre.
Việc quan trọng nhất bây giờ là làm nồi niêu xoong chảo, đồ ăn đã có, ăn no chưa đủ cần phải ăn ngon nữa.