Bên trái Hang Dơi có một khoảng đất rộng bằng phẳng, nhìn đám người đang hì hục xoa xoa nắn nắn, làm những điều kỳ quặc với đất, bộ lạc càng sùng bái Kỳ Phong hơn, hắn thế mà có thể chế biến nấu cả đất để ăn, hiện tại thì họ đang nghĩ đất phải làm qua nhiều bước, nướng cũng lâu nên không vội vàng được.
Cứ làm nhiệm vụ thủ lĩnh giao phó cho xong mới được ăn no, ai lười biếng nguy cơ cao bị đuổi ra khỏi tộc.
Thực tế Kỳ Phong đang loay hoay với đống đất cùng hơn chục người Trăng Non, Chân Cái, Sơn Dương...đất sét lấy về được đập nhỏ, bỏ đi những vụn đất tạp chất, sau đó đổ nước vào trộn lên thật đều, đất dẻo không nhão, có thể tạo hình mới dùng được, hai tên sinh đôi tay ôm nhau giữ thăng bằng, chân nhào đất liên tục, bọn hắn thầm nghĩ có đánh chết cũng không ăn thứ này, chân chúng nhiều năm không rửa, chất dinh dưỡng giờ ngấm hết vào thứ bột trắng trắng mịn mịn này rồi, nghĩ đến là buồn nôn
Chân Cái chế mấy cái bàn xoay chạy bằng cơm.
Đóng 1 cọc tre xuống đất làm trụ, trên đỉnh cọc úp một ống tre to hơn để hai ống lồng vào nhau, đặt tiếp một phiến đá phẳng lên trên cùng đã có cái bàn xoay sơ khai nhất thế giới.
Kỳ Phong nhấc một cục đất đặt lên trên bàn xoay được Chân Cái quay nhè nhẹ, hắn đặt một bàn tay vào giữ, chuốt ngắt nửa ngày mới ra được hình dạng cái nồi không có quai không nắp, mấy cô gái cũng học theo nặn ra vô số thứ kỳ quặc giống bát đá, chum, vại, lọ...kích thước khác nhau.
Kỳ Phong thì mặc kệ họ sáng tạo, diễn giải ý miễn sao đựng được nước không bị thủng, muốn đẹp, muốn có công năng cao thì đợi nung gốm thành công rồi tính.
Xây lò gốm là tốn sức nhất của cả nhóm, Kỳ Phong chưa từng nung gốm, hiện tại cũng không có gạch, nguyên liệu chủ yếu để xây lò là đất và đá vụn, trộn thêm cây cỏ dại thành hỗn hợp như bê tông rồi trát kín những viên đá lớn, lò có cửa để đốt củi, cửa để đặt đồ gốm vào trong, một ống khói ở cuối lò.
Thứ duy nhất không phải bận tâm là củi.
Mẻ gốm đầu tiên được nung trong 2 ngày, đốt lò canh lửa khá ra dáng thợ thuyền.
Đợi lò nguội Kỳ Phong đoán chắc thất bại toàn tập, nhưng hắn muốn nhìn kết quả, từ kết quả sẽ rút ra được kinh nghiệm.
Mở lò ra tất cả đồ gốm đều nứt, vỡ, không thành hình.
Miếng gốm cũng non dễ mục chứ không đanh lại thành mảnh sành như hắn biết, phần chân đất xem ra ăn ít lửa nhất " đúng rồi, lửa bốc lên trên cơ mà, phải kê cao đống đồ gốm lên nữa"
Cứ thế không biết bao nhiêu lần thử nghiệm, xáo trộn vị trí các vật dụng, lớn trước nhỏ sau, ngược lại...để đồ gốm không bị nứt, hắn quyết định phơi đất tạo hình xong sẽ phơi thật khô, khi đốt lò cũng đốt thật chậm lúc nổi lửa, đồ gốm khô khi nung sẽ không nứt toác ra nữa, cứ như vậy độ lửa được đẩy lên cao, nung lò nóng nhất ba ngày.
Sau đó hắn nghĩ để tránh chênh lệch nhiệt độ, khi chấm dứt đốt lò sẽ bịt hết các lỗ của lò nung lại.
Để lò nguội tự nhiên hai ngày sau mới khui sản phẩm
Kỳ Phong tự tay mình nhẹ nhàng gỡ từng mảng cửa lò, nín thở hy vọng và trông đợi.
Ánh sáng bên ngoài len lỏi vào bên trong, mẻ gốm lờ mờ phản chiếu một phần ánh sáng, lớp bóng mờ chứng tỏ gốm đã thành.
Hắn kiểm kê lại một lượt, chỉ có một nửa là dùng được.
Xem ra khi mở lò cần để thêm một khoảng thời gian mới dỡ đồ ra.
Cầm một cái nồi trên tay, hắn vui mừng khôn xiết, bao công lao đã được đền đáp, búng tay nghe tiếng vang vang " tất cả bộ lạc tập hợp, hôm nay ta sẽ thưởng đồ ăn cho đội làm đất"
Mười cái nồi, 30 bát, hơn mười thứ khác lớn nhỏ đủ loại được bày trên tảng đá giữa hang Dơi.
Kỳ Phong nói lớn
.
" Mọi người nghe đây, muốn bộ lạc lớn mạnh, từ nay việc ăn uống phải theo quy củ mới"
" Nước uống đun trong nồi này khi sủi bọt, để nguội là uống được"
" Đồ ăn nấu trong nồi sẽ giúp trẻ em mau lớn, ăn ấm bụng có sức khoẻ tốt, không ai phải chết trong mùa đông cả"
Kỳ Phong dùng dao xương gọt vỏ củ khoai sọ dại, cắt nhỏ.
Thái một miếng thịt hun khói có cả nạc và mỡ bỏ vào trong nồi đảo cho săn lại, cho khoai vào thêm muối, đun sôi đậy nắp nấu nhừ một chút.
Lại nấu một nồi cháo khoai loãng, đổ chút mật ong thơm ngọt cho trẻ con trong bộ lạc ăn thử.
Đội làm gốm cầm bát nhỏ cháo thịt trong tay, cảm giác ấm áp dễ chịu, Kỳ Phong còn rắc chút ớt và rau thơm lên cho họ thưởng thức.
Chân Cái húp sì sụp, vị ngọt mềm của khoai, rau thơm ớt hoà cùng thịt dai dai làm hắn muốn ăn mãi, ăn mãi không ngừng.
Mồ hôi chảy ra được mấy cơn gió nhẹ thổi tới khiến hắn khoan khoái lâng lâng " Phong à, cái này ăn tốt quá, ta cảm thấy rất khoẻ, ta muốn ăn nữa"
Kỳ Phong mỉm cười, lại múc cháo mật ong cho lũ trẻ đang hau háu nhìn hắn mong đợi " từ từ cháo nóng như lửa, ăn ngay là lửa đốt trong miệng đó, thổi phù phù đã"
" Mọi người cứ lấy đồ ta để ở đây nấu ăn, vật này không sợ lửa nhưng không cứng bằng đá, ta sẽ làm nhiều đủ cho cả bộ lạc dùng"
Hai anh em sinh đôi mon men đến gần Chân Cái "thủ lĩnh Chân Cái, ngươi ăn cái gì mà đau khổ thế, mặt mũi thì nhăn nhó, nóng lắm à"
Chân Cái " cút xa ta ra, lúc ta muốn làm thủ lĩnh các ngươi ném ta ngã nát cả mông.
Bây giờ ta muốn đi theo Thầy Cúng làm việc, không có phần hai ngươi đâu.
Thơm ngon thế này nóng hỏng miệng ta cũng ăn"
Đúng như ước nguyện của Chân Cái, hôm sau miệng hắn lột xuống một lớp da, bị thương mà không dám kêu ai, anh em sinh đôi tự đi săn gà rừng về để nguyên cả lông nấu cháo, Chân Cái thấy người ăn không được món ngon cũng nguôi ngoai nỗi đau nhiều.
Kỳ Phong nhìn hai tên ngu ngốc nấu ăn bèn vỗ vai an ủi
" Hai người rủ thêm anh em vào rừng đi, tối nay ta cần một con lợn rừng, thỏ gà càng nhiều càng tốt, cho các ngươi ăn đến vỡ bụng thì thôi"
Quây quần bên đống lửa hôm nay có phần khác lạ so với mọi ngày, mấy tên tham ăn chen nhau với cả con nít lên ngồi gần bếp củi.
Kỳ Phong nói với Sơn Ca và giống cái khác học dùng nồi, chảo.
Ý tứ thành lập đội hậu cần chuyên trách.
"Thịt mỡ nấu nhỏ lửa, mở chảy ra đổ vào nồi có thể ăn qua mùa đông
Gà nhổ sạch lông đổ ngập nước nấu chín ăn rất mềm, nước nấu gà cho măng khô vào thêm chút muối uống ngon tuyệt
Cắt thịt lợn miếng to, đảo cho vàng lên.
Lấy một chút mật ong để "thắng đường" thành kẹo đắng rồi thêm ớt, muối, đổ nước nửa nồi.
Đun nhỏ lửa khi nào nước cạn, chọc thịt mềm lấy ra ăn cùng cháo khoai dại..."
Kỳ Phong hoàn toàn tin tưởng tay nghề của đám phụ nữ, bởi lẽ một phần là do thiên phú, một phần họ đã biết dùng ớt ướp với thịt nướng.
Không đưa trực tiếp thịt vào ngọn lửa mà đợi có than đỏ mới dùng, thịt nướng vàng đều chứng tỏ họ biết quan sát và suy nghĩ.
Đêm tối phủ kín một vùng đất hoang vu, lạc hậu.
Ở đâu đó con người chui lủi chen chúc trong hang tránh thú dữ với cái bụng đói.
Đối lập với đó là ở Hang Dơi bộ lạc được ăn no, đầy đủ dưỡng chất lại còn ngon miệng.
Họ ôm nhau nhảy múa trước đống lửa cảm ơn quà nồi niêu xoong chảo thần linh ban tặng.