Bá Chủ Thu Mua

Bé trai đôi mắt mở to, đứng yên không nhúc nhích nhìn mẫu thân đang cãi nhau cùng mấy người trẻ tuổi, cậu không khóc, cũng không nghịch ngợm gì, mà ngược lại rất yên lặng.

"Tiểu đệ đệ, đệ không sợ sao?" Hác Mãnh nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi.

Bé trai lắc đầu, cúi đầu nhìn chai nước Khả Nhạc rơi trên mặt đất, thè đầu lưỡi liếm môi một cái, trong ánh mắt hắn có thể thấy hắn muốn uống!

Nhưng cũng có thể nhìn thấy, bé trai cũng được dạy dỗ rất tốt, cũng không ngồi xuống nhặt chai nước Khả Nhạc bị đổ. Có lẽ từ nhỏ đã được dạy là đồ rơi trên đất, đã bị bẩn không thể ăn được nữa. Nhưng có lúc ý nghĩ của tiểu hài tử rất ngây thơ, nếu chai nước này không thể uống, vậy thì cho ta bình khác đi.

Nhưng mẹ đang cãi nhau không rảnh để ý tới mình.

Hác mãnh cười, từ chiếc bàn trà bên cạnh cầm một chai Khả Nhạc, mở ra giúp hắn. Khả Nhạc để trong ba lô, bên trong đều là đồ ăn vặt, có lẽ mẹ đứa bé mang theo cho hài tử ăn trên đường.

"Uống đi. Lát nữa ngoan ngoãn đi xin lỗi các ca ca, tỷ tỷ. Biết không?" Hác Mãnh cười bẹo đôi má mập mạp của bé trai.

"Hì Hì" Đứa nhỏ nhoẻn miệng cười gật đầu với Hác Mãnh.

Hác Mãnh ngẩng đầu lên, đưa tay kéo vị đại tỷ kia, cười nói: "Hài tử đang nhìn đó, ngươi làm thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa nhỏ."

Vị đại tỷ kia khoảng chừng 30 tuổi, tuổi không lớn, nhìn Hác mãnh sửng sốt một chút.

"Các ngươi cũng yên lặng một chút đi, cũng không phải chuyện gì lớn, đứa bé thì biết cái gì, quần áo bẩn có thể giặt, cũng không cần phải chấp nhặt một đứa bé, chúng ta đều là người có văn hóa, đúng không? Lại đây, tiểu đệ đệ, đệ trước hết xin lỗi đại ca ca, đại tỷ tỷ đi, vừa nãy ngươi làm bẩn quần áo của người ta rồi." Hác Mãnh cười đẩy bé tra đang uống Khả Nhạc ra.

"Đại ca ca, đại tỷ tỷ, xin lỗi, đệ không phải cố ý."

Người trẻ tuổi đối diện nhíu mày, mắt nhìn Hác Mãnh rồi mắng: "Mẹ nó chứ, ngươi là cái chó gì, đây là chuyện của ngươi à."

Có lẽ ghét Hác Mãnh lo chuyện không đâu, ba người bọn họ trẻ tuổi tính nóng, vì lẽ đó khó tránh khỏi có chút kích động. Đối với người như vậy, Hác mãnh cũng sẽ không nổi nóng, không tức giận, nở nụ cười, vỗ tay một cái, chỉ vào người trẻ tuổi vừa nói.

Thiết Ngưu vẫn nhắm mắt không để ý mọi việc, đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng đứng dậy, hắn cao hơn 1m90, người trẻ tuổi vừa nói cao tầm 1m70, hơn nữa khá gầy yếu, thuộc về loại hình nam nhân 'Xương xẩu'

Thiết Ngưu ngẩng đầu lên, bàn tay đặt lên mặt của đối phương đè người trẻ tuổi kia ngồi vào chỗ, giọng ồm ồm nói: "Ông chủ của ta bảo ngươi ngồi xuống, nếu ngươi còn nói thêm một câu, ta liền ném ngươi vào cầu tiêu ăn cứt, không tin ngươi có thể thử xem."

Tên to con này, coi như không có võ đi chăng nữa, thì chỉ cần đứng lên cũng đủ dọa người.

"..." Người trẻ tuổi trừng mắt nhưng cũng không dám lên tiếng.

"Đại ca, chúng ta, chúng ta xin lỗi, hắn vừa rồi cũng nóng tính nói linh tinh." Tiểu cô nương khá là có nhãn lực, vừa thấy tình thế không được lập tức cười xin lỗi, vừa rồi nàng cùng đại tỷ mang đứa bé mắng nhau, nhưng chuyển biến cũng cực kỳ nhanh.

"Trên xe lửa nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có lúc va chạm, mọi người thông cảm một chút, không phải là xong rồi sao. Tất cả ngồi xuống đi, mọi người trong toa xe đang nhìn chúng ta đấy." Hác Mãnh cười nói.

Thiết Ngưu ngồi xuống, lại dựa vào ghế, nhắm con mắt lại, đầu vừa to lại trọc càng nhìn càng khiến người ta nghĩ tới "Kim Cương lực sĩ" vậy.

Đại tỷ kia trên mặt cũng có chút xấu hổ, đỏ mặt ôm bé trai vào lồng ngực. Lúc này nhân viên xe lửa lại đây hỏi han tình huống, thấy sự tình đã trở nên yên ổn thì dặn dò vài câu rồi xoay người đi mất.

"Mấy người đi du lịch à?" Hác Mãnh nhìn ba người trẻ tuổi đối diện, cười hỏi.

Cô gái kia lắc đầu: "Không phải, chúng ta về nhà."

"Ồ!" Hác Mãnh cũng không hỏi nhiều. Quay đầu chơi đùa với đứa bé ngồi trong ngực đại tỷ, mẹ đứa nhỏ đối với Hác Mãnh cũng thân thiết, lại đưa cho ít nho và ít ô mai. Kỳ thực người với người, chỉ cần hiểu rõ, một câu nói hay một việc nhỏ cũng sẽ trở nên quen thuộc.

"Tiểu huynh đệ muốn đi đâu?" Mẹ bé trai hiếu kỳ hỏi.

Hác Mãnh cười nói: "Đi huyện Thanh Long"

"Huyện Thanh Long?" Mẹ bé trai sửng sốt, nữ hài ngồi đối diện cũng sửng sốt, lại nói: "Ngươi đi huyện Thanh Long làm gì vậy? Chúng ta cũng ở huyện Thanh Long."

"Ta cũng ở huyện Thanh Long" Mẹ bé trai cười nói.

Vừa nói thế, ba người trẻ tuổi cùng mẹ bé trai đều thấy xấu hổ, đỏ mặt. Cãi nhau nửa ngày, hóa ra mọi người đều là cùng quê à.

Hai người trẻ tuổi tên là Lý Minh cùng Vương Vĩ, còn cô gái kia là Trương Đậu Đậu, đều học đại học ở Thạch Thành, nghỉ hè về nhà muộn mấy ngày. Đại tỷ mang theo đứa bé bên cạnh Hác Mãnh là Cung Yến, bé trai là Hiên Hiên, hai mẹ con cũng lên xe từ Thạch Thành, chuẩn bị về huyện Thanh Long.

"Hác ca, ngươi đi huyện Thanh Long làm gì vậy?" Trương Đậu Đậu nháy mắt hiếu kỳ hỏi.

Hác Mãnh cười nói: "Nghe nói huyện Thanh Long có đá Thanh Long rất có giá trị thưởng thức, ta chuẩn bị tới xem một chút, xem có thể phát triển được không, nếu có thì ở huyện Thanh Long đầu tư xây dựng một xưởng đá."

Đối với Hác Mãnh mà nói, huyện Thanh Long hắn không quen ai, nếu có thể quen vài người giới thiệu một chút tình hình huyện Thanh Long cũng tốt.

"Nhìn dáng dấp của ngươi cũng không lớn hơn chúng ta mấy tuổi chứ? Hiện tại cũng đã tự mình làm chuyện làm ăn?" Trương Đậu Đậu đối với thân thế của Hác Mãnh cảm thấy hứng thú.

Hác Mãnh nhún vai, cười ha ha nói: "Hết cách rồi, còn trẻ cũng phải sớm quản việc nhà. Nhà ta ở Thạch Thành, sau này các ngươi về trường, chúng ta có thể thường xuyên liên hệ, có chuyện gì có thể tới tìm ta."

"Khẩu khí thật lớn, có chuyện gì tìm ngươi giải quyết được sao?" Vương Vĩ đối với Hác Mãnh có chút bất mãn, vì thế trong lời nói mang theo ý trào phúng, vừa rồi bị Thiết Ngưu dọa hắn cảm thấy mất mặt.

"Được chứ." Hác Mãnh cười đổi chủ đề, hỏi: "Các ngươi có hiểu rõ huyện Thanh Long không?"

"Hiểu rõ chứ! Ngươi muốn làm xưởng đá có thể tới trấn Thanh Long chúng ta, huyện Thanh Long có đá Thanh Long tốt nhất đều ở núi Thanh Long cùng bên bờ sông Đại Hồng, núi Thanh Long cùng sông Đại Hồng đều ở trấn Thanh Long đó." Trương Đậu Đậu cười khanh khách nói.

"Núi Thanh Long, sông Đại Hồng?" Hác Mãnh sững sờ, hắn bị làm cho hồ đồ rồi.

"Đậu Đậu nói không sai, toàn huyện Thanh Long nơi nào cũng có đá Thanh Long, thế nhưng chất liệu đá tốt nhất là đá Thanh Long ở núi Thanh Long. Ha ha, ngươi thật sự muốn đầu tư ở huyện Thanh Long thì đại tỷ ta có thể giúp đỡ một chút" Cung Yến cười tiếp lời. Cung Yến làm việc ở ngay trong huyện, chồng nàng là lãnh đạo chủ quản của trấn Thanh Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui