Mắt thanh niên họ Dương nhìn theo ngón tay của Triệu Huyên, khi thấy chỗ cô chỉ thì giật thót tim.
Khu rừng kia cách mồ rất xa, ít nhất cũng trăm mét.
Người khác không biết, nhưng thanh niên họ Dương thì biết rõ, chính giữa khu rừng đó quả thực có một gốc hoè già.
Nghe nói cây hoè này tồn tại đã lâu năm, người thế hệ trước không nói chính xác được nó cắm rễ trong rừng đã bao nhiêu năm tháng.
Chỗ ấy cách mồ hơi xa, dù cho cầm kính viễn vọng cũng tuyệt đối xem không rõ trong rừng có loại cây gì, nhưng cô chủ này mở miệng vàng đã chỉ ra cây hoè già.
Đây là lần thứ hai thanh niên họ Dương kiến thức sự lợi hại của Triệu Huyên, lời đồn trên thị trấn quá đúng, cô chủ Triệu này thật sự rất giỏi.
Thanh niên họ Dương càng nghĩ càng sợ, con ngươi co rút.
“Vậy.
.
.
phải làm sao.
.
.
có cách.
.
.” Anh ta rùng mình, hiển nhiên bị ý tứ trong lời nói của Triệu Huyên dọa sợ.
Thanh niên họ Dương sắc mặt tái nhợt, sởn gai ốc, lạnh sống lưng.
Vốn tưởng chuyện thần quỷ này chỉ là truyền thuyết qua lời kể truyền miệng, nhưng giờ nó thật sự rơi xuống đầu anh ta.
Triệu Huyên nhìn rừng cây phía trước, mắt hạnh sâu thẳm, cau chân mày liễu suy tư giây lát:
“Không đến nỗi không được chôn ở đây, điều kiện tiên quyết là nhất định phải chém cây hòe già đó, chặt đứt rễ vươn đến âm huyệt thì mới có thể tiếp tục chôn người.”
Cây hoè thuần âm, có gai, mồ bị loại cây này xâm thực thì vừa tổn thương con cháu trong nhà vừa mất tài.
May mắn là cây hòe kia cách âm huyệt hơi xa, không có nhiều rễ cây bò tới gần, nếu không thì có lẽ không chỉ một người trong nhà họ Dương gặp chuyện không may.
Tuy rằng người kia nợ nghiệt quấn thân, sớm muộn sẽ có ngày này, nhưng cây hòe già quấy phá làm thay đổi số phận đã định của ông ta.
Dù rễ cây hòe không vươn tới quá nhiều nhưng cũng đã phá hủy địa hình âm huyệt ở đây, có nhiều quan tài chôn dưới đất bị rễ cây hòe đâm thủng, xương người trong quan tài cũng bị nó hút hết sạch.
Thanh niên họ Dương nơm nớp lo sợ, nghe nói có biện pháp giải quyết thì cố nâng cao tinh thần hỏi dồn:
“Triệu thiên sư thấy khi nào có thể ra tay với cây hòe đó?”
Sau khi kiến thức sự lợi hại của Triệu Huyên thì thanh niên trực tiếp đổi xưng hô, nét mặt cực kỳ kính nể.
Triệu thiên sư đã nhắc đến cây hòe già thì nó không chỉ đơn giản là cái cây, đối phó thứ như vậy cần người chuyên nghiệp ra tay.
Thanh niên họ Dương đè nén nỗi lòng hoảng sợ, mặt dày cầu xin:
"Triệu thiên sư, xin ngài ra tay giúp cho!”
Giờ thì anh ta bất chấp nỗi đau mất người thân, ngoài thôn xuất hiện thứ quỷ quái, anh ta làm gì có tâm trạng bi thương, nếu không nhổ bỏ cây hòe già đâm rễ vào mộ tổ tiên kia, e rằng toàn bộ nhà họ Dương không được bình an.
Nhà họ Dương là gia tộc lớn ở vùng này, mồ mả gặp trục trặc thì nguyên gia tộc nhà họ Dương tất nhiên sẽ bị liên lụy theo.
Lát nữa quay về anh ta phải nhanh chóng báo việc này cho các chú bác trong tộc, để họ biết mộ tổ tiên nhà họ Dương có chuyện không hay.
“Chờ mưa tạnh rồi tính, hôm nay không phải là lúc.”
Triệu Huyên ngước đầu nhìn trời, nhớ cỗ quan tài sắp làm xong trong nhà, cô định tạm dời lại việc giải quyết cây hòe tinh.
Thanh niên họ Dương thấp thỏm sốt ruột hỏi:
"Hôm nay không thể chém bỏ nó sao?"
Triệu Huyên nhướng mày liếc anh ta, không tiếp lời.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin