Sư phụ luôn không có kiên nhẫn, đã làm ra quyết định thì sẽ không thay đổi, sư phụ đã nói là hai ngày sau thì phải chờ hai ngày nữa mới ra tay.
Thanh niên họ Dương cảm kích nói cảm ơn Triệu Vũ:
".
.
.
Vậy phiền phức tiểu thiên sư!"
Triệu Vũ nhận lấy gương, đi đến dưới một gốc cây, nhảy người leo lên ngọn cây, treo chiếc gương nhỏ lên một cành cây.
“Xong rồi!” Triệu Vũ nhảy xuống, vỗ tay phủi bụi, nhấc chân đi hướng ven đường.
Thanh niên theo sát phía sau Triệu Vũ, vừa khủng hoảng vừa thúc giục:
"Tiểu thiên sư, ngày mốt hai người nhớ đến, giá tiền không là vấn đề, chỉ cầu Triệu thiên sư ra tay chém cây hòe già đó.”
Hôm nay anh ta đã được chứng kiến cá tính tùy hứng của Triệu Huyên, nói không làm là không làm, không cần biết khách hàng có nóng nảy hay không.
Triệu Vũ hờ hững khẽ ừ:
“Chú hãy về đi, sư phụ của tôi đã nói ngày mốt thì chắc chắn ngày mốt sẽ đến, yên tâm!”
Triệu Vũ không dài dòng với khách hàng nhà họ Dương nữa, đi nhanh về phía chiếc xe.
Triệu Vũ vừa ngồi xuống ghế, Triệu Huyên đã nhấn ga vọt nhanh đi.
Thanh niên họ Dương nhìn theo thầy trò họ Triệu rời đi, lại liếc hướng khu rừng ở sau núi, rồi run rẩy định quay về báo cho người lớn nhà họ Dương biết tin cây hoè cắm rễ mộ tổ tiên.
Không ngờ anh ta vừa xoay người đã té dập mặt.
Có lẽ vốn đã thầm sợ, anh ta liếc nhanh bốn phía mưa phùn mông lung, rùng mình một cái, bò dậy chạy thục mạng về nhà.
Triệu Huyên cau chân mày liễu, xuyên thấu qua cửa sổ xe thủy tinh màu trà nhìn cảnh núi đang thụt lùi.
Cô ngày càng khó kiềm chế bản tính.
Thôi kệ, hiện giờ không ở Thiên Đình, cần gì đè nén thiên tính chứ?
Làm theo ý mình là thiên tính của cô, giải phóng thiên tính, làm theo bản năng, Thần Tiên hạ phàm cũng giống như vậy.
Triệu Huyên không giống như Thần Tiên khác, Thần Tiên khác đều có đạo thể, còn cô chỉ là một lũ thanh khí thành linh, lâu ngày đắc đạo thành Tiên.
Nơi dơ bẩn cùng cực sẽ có một chút sạch sẽ.
Triệu Huyên sinh ra từ nơi ô uế của Thiên Đình, vì sinh ra ở nơi như thế nên thiên chức của cô là thanh lọc khí bẩn.
Năm tháng như thoi đưa, cô từ nơi ô uế thoát linh mà ra, xếp hàng Tiên ban.
Bởi vì nơi sinh ra của cô không sáng rọi, chúng Tiên né xa cô, Vương Mẫu ban cho một cây chổi ngọc, phong cô làm Tảo Bả Tinh.
Lúc trên Thiên Đình, Triệu Huyên ẩn giấu thiên tính của mình, luôn sống trong nơm nớp lo sợ, chú ý cẩn thận, nhưng một luồng thanh linh không bị trọc khí dơ bẩn của Thiên Đình ô nhiễm thì không thể nào là con cừu.
Triệu Huyên mang theo đệ tử về thị trấn, bình tâm lại, tiếp tục quét sơn cho quan tài đặt trong sân.
Đây là khâu cuối cùng, quét sơn xong là cỗ quan tài này hoàn thành.
Vì cỗ quan tài này mà hai ngày nay cô không thể tùy ý ra tay.
Vận thế của Triệu Huyên quá mức bá đạo, nếu lỡ ra tay xử lý chuyện khác, khí xui xẻo quấn quanh người thật lâu không tán, ít nhất cần chờ nửa tháng mới làm việc tiếp được.
Nếu không đè ép số xui dày đặc này, dù là thầy dạy ba đời, công đức trong người cũng không có phúc chịu nổi quan tài tự tay Triệu Huyên làm.
Triệu Vũ quay về tiệm, lấy bài tập ra khỏi túi sách đặt lên quầy, bắt đầu làm bài tập, cũng gắn lại dây điện thoại lúc trước bị Triệu Huyên giật ra.
Đến chạng vạng, Triệu Huyên thấy Triệu Vũ chìm đắm trong biển sách thì không ra tiếng quấy rầy, cô làm việc xong tự đi nhà bếp nấu cơm chiều.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin