Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Mặc dù lúc cô chọn huyệt thì thậm chí không cầm ‘đồ nghề’ của thầy xem tướng: La bàn.


Triệu Huyên chọn âm huyệt xong thì cùng Triệu Vũ quay về thị trấn, cô không cần đi tham dự đưa tang sáng mai.


Thị trấn Long Ngâm có đạo sĩ hát dọc đường cho đám ma, không cần cô ra mặt nữa.


Sau khi Triệu Huyên rời đi, thôn nhà họ Dương phát sinh một việc không lớn không nhỏ, không hiểu sao người ở nhà họ Dương giúp đỡ làm lễ tang có một số nửa đêm tiêu chảy, may mắn hôm sau bọn họ chỉ cần đưa linh cữu ra linh đường, không cần bọn họ nâng quan tài.


Bây giờ mới qua năm 2000, chính phủ cố gắng tuyên truyền hỏa thiêu, nhưng nghề nâng quan tài vẫn tồn tại, không rời khỏi vũ đài lịch sử.


Hai thầy trò về thị trấn đã gần giữa trưa, việc làm đầu tiên khi về nhà của Triệu Vũ là tỉ mỉ lau kiếm của mình.


Kiếm này là Triệu Huyên tặng cho lúc Triệu Vũ mười hai tuổi, là bảo bối trong lòng cậu ấy, giờ bảo bối bị tà vật vấy bẩn, trong lòng cậu ấy hơi khó chịu.


"Trong khoảng thời gian này tiệm không mở cửa buôn bán, sư phụ bế quan nửa tháng, hôm nay con về trường học đi.

" Triệu Huyên về nhà liền tắm rửa thay đồ, rửa tay xông hương rồi bước ra phòng ngủ.



“Dạ, vậy con dọn dẹp rồi về trường.



Mỗi lần sư phụ ra tay xong đều sẽ bế quan điều tức một khoảng thời gian, Triệu Vũ đã thói quen.


Triệu Huyên treo kiếm lên vách tường ở sảnh giữa, về phòng lấy quần áo đổi giặt, cõng túi sách lên, chào Triệu Huyên một tiếng rồi về trường.


Triệu Huyên đuổi đệ tử đi, khóa tiệm, sau đó lười biếng ngồi trên xích đu trong sân, chân đạp ghế gác chân, nhàn nhã lắc ghế chơi.


Công lực cỡ như cô làm gì cần bế quan, vận thế xui xẻo nặng của cô dù có bế quan đến tận thế đều vô dụng.


Ài, hay là chờ Triệu Vũ nghỉ học thì dọn đi chỗ Doanh Chính làm hàng xóm cho rồi, tiện thể nhờ anh giúp đỡ đè vận thế.


Trên đời này chỉ có hai người không kiêng kỵ số xui của cô, một là Doanh Chính được cô dùng máu Tiên nuôi dưỡng, người thứ hai là đệ tử gắn liền khí vận với cô.


Triệu Vũ đã bái cô làm thầy thì khí vận giữa thầy trò tất nhiên là liên kết chặt chẽ, đương nhiên, loại tình huống này cũng chỉ là lúc trong cuộc sống hằng ngày bình thường.


Sau khi cô ra tay thì dù là Triệu Vũ cũng không chịu nổi số xui của cô, nên đành đuổi cậu ấy đến trường, tránh khoảng thời gian nửa tháng là lúc thế xui rủi mạnh nhất.



Dù vậy Triệu Huyên cũng đã rất vui lòng, số xui của cô bây giờ chỉ là nho nhỏ, không gây ra tai nạn lớn gì.


Triệu Huyên nhàm chán đạp xích đu, móc xương rồng hôm nay lấy từ chỗ cây hòe tinh ra quan sát tỉ mỉ.


Thật lâu sau, Triệu Huyên rũ mi mắt xuống mang theo chút tiếc thương.


Lúc trước Triệu Huyên đặt chân ở thị trấn Long Ngâm là vì cảm ứng được trấn nhỏ này dược một luồng hơi thở rồng mơ hồ phủ lên, cô phỏng đoán phải chăng có con rồng cũng lưu lạc đến trần gian giống như cô.


Không ngờ không phải lưu lạc mà là chết.


Xem bộ dạng xương rồng thì ước chừng đã chết đi một thời gian dài, không biết chết vì nguyên nhân gì.


Tiếng chuông bỗng reo vang, đưa Triệu Huyên chìm đắm trong suy nghĩ trở lại hiện thực, cô cau mày liễu, cất xương rồng vào, đứng lên đi cửa tiệm.


Cô nhớ là đã giật dây điện thoại ra rồi mà, tại sao vẫn reo chuông?

Triệu Huyên nghĩ sơ liền biết ngọn nguồn, cô lắc đầu cười khẽ, nhất định là Triệu Vũ gắn dây lại.


Thôi vậy, tháng sau không giao tiền điện thoại.

đến lúc đó để xem còn ai gọi vào được nữa không.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận