Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Nhưng sự đời khó đoán trước, cuối cùng anh không mang theo hùng binh của mình bước vào âm phủ, ngược lại kẹt giữa nhân gian.
Triệu Tiên Quân nói hồn vua của anh bị người giam cầm, bị nhốt trong thân thể không thoát ra được nên mới thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ.
Anh thoát ra Tam Giới, không sống không chết, trần gian đã vô nghĩa với anh.
Doanh Chính trở về hoàng lăng, dưới bóng đêm, bóng dáng cô độc mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh thấy tượng hình người ở vùng ngoài hoàng lăng bị người khai quật ra, đôi mắt như hồng ngọc ngẩn ngơ nhìn, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực, song song đó là hụt hẫng chưa từng có.
Doanh Chính nhấc một chân lên, do dự một lúc lâu cuối cùng bất đắc dĩ hạ xuống.
Anh xoay người biến mất trong màn đêm, một lời khuyên rõ ràng bỗng vang lên trong đầu như sóng lớn đánh vào tim anh.
"Doanh Chính, chúng ta sống ở hiện tại, vạn vật có quy luật của nó, triều đại thay đổi giống như thủy triều lên xuống, đều có ông trời sắp xếp.

Đại Tần cách hiện giờ đã qua hai nghìn năm, người đời sau sùng bái anh, gọi anh là vị vua thiên cổ chỉ có một, dù là thời gian cũng không thể xóa đi việc vĩ đại tuyệt thế anh đã làm.

Có công hay có lỗi thì tùy người đời bình xét, nếu chúng ta may mắn tỉnh lại trong thế giới phồn hoa như gấm này thì chẳng bằng buông xuống quá khứ, vui vẻ hưởng thụ nó.


.

.”

.

.
Triệu Huyên không biết trong lòng Doanh Chính cảm khái như thế nào, cô bị thể chất hạn chế chỉ có thể một người đơn độc trong tiệm quan tài của mình.
Triệu Huyên lấy ra xương rồng quan sát tỉ mỉ, khóe mắt cong lên, nảy ra một ý tưởng.
Cô quyết định dùng khúc xương rồng này sửa quan tài cho Doanh Chính.
Khúc xương rồng bị tẩm trong âm sát này đã trở thành tài liệu thượng hạng chế tạo vũ khí âm, nếu luyện hóa nó vào quan tài của Doanh Chính thì sẽ tạo ra quan tài càng tẩm bổ thân thể cương thi của Doanh Chính.
“Có nhà không, Triệu Huyên?”
Đang lúc Triệu Huyên suy tư thì một giọng nữ vang dội từ ngoài cửa tiệm truyền vào.
Khổng Ngọc Nhiên nhìn cửa lớn đóng kín, hơi chu môi hồng: Triệu Huyên này không giống như người làm ăn, làm gì có ai hở chút là đóng cửa ngừng kinh doanh như cô, tiệm quan tài này không bị dẹp tiệm cũng là điều kỳ diệu.

“Có đây, cô về khi nào vậy?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Triệu Huyên hơi nhướng mày, lên tiếng cho người bên ngoài biết, cô cất xương rồng vào Càn Khôn trong tay áo, xoay người đi mở cửa.
Khổng Ngọc Nhiên là người Triệu Huyên quen sau khi chuyển đến thị trấn Long Ngâm, cũng là hàng xóm của cô.
Người nhà của Khổng Ngọc Nhiên mở một tiệm vàng bên ngoài ngõ nhỏ có tiệm quan tài, hai nhà cách gần nên dần quen thuộc.

Trước khi Khổng Ngọc Nhiên đi thành phố đi làm thì thích nhất là chạy tới tiệm quan tài nói chuyện với Triệu Huyên.

Ở trong mắt Khổng Ngọc Nhiên thì Triệu Huyên là người cùng tuổi với mình, tư tưởng gần nhau nên dễ nói chuyện.
“Về hồi sáng.

Triệu Huyên, tôi dẫn theo bạn trai về, lát nữa cô đi nhà tôi xem anh chàng này ổn không.

À, nhà tôi gom một bàn mạt chược, ba người thiếu một, mẹ tôi kêu cô qua chơi góp đủ số, buổi tối ở lại nhà tôi ăn cơm.” Khổng Ngọc Nhiên nhìn Triệu Huyên mở cửa đi ra, khóe mắt cô ấy ửng hồng, nói nhỏ với Triệu Huyên.
Triệu Huyên không chỉ nổi tiếng trong thị trấn mà còn rất thần bí, vì thân phận của cô khiến nhiều người tránh xa cô, chỉ có người tràn đầy tò mò như Khổng Ngọc Nhiên mới không kiêng dè gì.
Khổng Ngọc Nhiên biết rõ bản lĩnh của Triệu Huyên, cô ấy muốn nhờ cô nhìn xem mình và bạn trai có thể cùng nhau đi vào lễ đường không.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận