Bà Chủ Tiệm Quan Tài


“Ừ, hơn nữa lúc trước Quế Tử đã đi dò đường rồi, chuyến này không quá nhiều nguy hiểm.” Anh Phó sắc mặt rất bình tĩnh, dường như rất nắm chắc chuyến đi hoàng lăng này.
“Được rồi, làm!” Bốn người ngẫm nghĩ, đồng ý nhận vụ này.
Chỉ ở vùng ngoài thì hệ số nguy hiểm giảm thấp nhiều, đến lúc đó cho dù tình huống không ổn, dựa vào kinh nghiệm từng có chắc bọn họ có thể rút lui.
Nhóm người đậu xe ở ven đường, bàn bạc một lúc, chuẩn bị công cụ đầy đủ, đợi trời tối thì lái xe hướng hoàng lăng.

.

.
Triệu Huyên về khách sạn nghỉ ngơi một lúc, thấy sắc trời dần tối thì xuống lầu trả phòng, kéo vali rời khỏi thành phố.
Triệu Huyên quen thuộc mò vào địa cung, hoàng lăng vô cùng nguy hiểm trong mắt người đời nhưng bình yên dưới chân cô, những cơ quan giấu trong tối không cái nào khởi động.
Khoảnh khắc Triệu Huyên bước vào sâu trong địa cung, cung điện lòng đất xòe tay không thấy năm ngón chợt thoáng hiện từng cặp mắt xanh lè, đáy mắt tràn ngập dục vọng khát máu.
‘Người’ núp trong bóng tối nhìn chăm chú kẻ bước vào lãnh địa, chực chờ xông ra xé nát Triệu Huyên.
Bọn chúng chưa kịp hành động thì hơi thở quen thuộc đột nhiên tỏa khắp không gian, trong bóng tối, bầu không khí rục rịch tan biến, con ngươi xanh lá dần dần khép lại, ác niệm cũng tan biến.

Người này là.

.

.

bạn của vua, không thể cắn.

.

.
Triệu Huyên cất bước nhẹ nhàng đi nhanh đến hầm mộ của Doanh Chính, cô nhìn bốn phía tối đen, bất mãn cau hai chân mày.
Tiếp theo tay ngọc búng một cái, ngọn đèn dầu treo trên vách mộ phụt một tiếng bỗng nhiên thắp sáng địa cung tối tăm.

Khoảnh khắc đèn sáng, bóng dáng của Doanh Chính xuất hiện ở trước mặt Triệu Huyên.
Triệu Huyên nhìn người rũ mi mắt trầm tư dựa vào sàng, mắt hạnh cong lên mở miệng bông đùa:
“Anh suốt ngày ở trong hoàng lăng suy nghĩ cuộc đời, đã nghĩ ra cái gì chưa?”
Doanh Chính ngước mí mắt lên.
Vị vua thiên cổ tràn đầy bá khí, khoảnh khắc mở to mắt, con mắt đỏ máu toát ra uy nghi bễ nghễ thiên hạ.
Doanh Chính mặt không cảm xúc, không quan tâm lời trêu chọc của Triệu Huyên, anh nhẹ gật đầu với cô xem như chào hỏi.
Triệu Huyên không so đo với anh, quen biết mấy chục năm, những câu anh nói có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô đã thói quen.
Triệu Huyên bước tới ngồi xuống sàng, nghiêng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm Doanh Chính.
Lát sau, Triệu Huyên hé môi son định hỏi anh rốt cuộc làm thế nào mà ngủ hỏng quan tài tự tay cô làm, chợt thấy Doanh Chính luôn im lặng đột nhiên lắc người ra hầm mộ.
Triệu Huyên nhìn theo hướng Doanh Chính biến mất, mày liễu hơi cau, ánh mắt sâu thẳm, cũng đi ra hầm mộ.
Đêm khuya tối đen, mưa phùn lất phất, đoàn năm người của anh Phó lái xe đến vùng ngoài hoàng lăng, hội hợp với Quế Tử chờ ở đây.
Lăng Tần Hoàng là nơi nguy hiểm nhất trần gian trong lòng người trộm mộ, người trong nghề không ai dám đến trộm ngôi mộ thiên cổ này, bởi vậy anh Phó từ hai tháng trước nhận vụ làm ăn này liền cử Quế Tử đến hoàng lăng thăm dò, tìm cửa hang leo xuống thích hợp nhất.
Quế Tử có một tuyệt chiêu, gã dựa vào tuyệt chiêu này kiếm cơm, gã rất giỏi tìm mộ bị đào hố, hễ có người từng đào mồ là hầu như đều bị gã tìm được.
Quế Tử tìm được một cái hố do tiền bối già để lại bên ngoài hoàng lăng, khoảng thời gian trước gã có mò vào thăm dò, tuy hố rất sâu nhưng chưa bị đục thủng, đừng nói là địa cung trong truyền thuyết, còn chưa đào tới phòng hầm mộ phụ ở vòng ngoài đã bị bít đường.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận