Nhìn balo căng phồng, trong mắt anh Phó lộ tia mừng như điên: Tuy lần này vô cùng nguy hiểm, còn suýt mất mạng nhưng thu hoạch rất tốt, vật chôn cùng trong huyệt cơ hồ đều là dụng cụ, trong tất cả đồ cổ thì dụng cụ là đáng giá nhất.
Còn về mấy người đã mất mạng kia.
.
.
anh Phó không để bụng, làm nghề của bọn họ nên sớm có giác ngộ này.
Anh Phó đang hân hoan vì thu hoạch lần này thì trong bóng đêm tĩnh lặng vang lên tiếng nổ lớn.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng động, ý cười tham lam vụt tắt trong mắt anh Phó, khuôn mặt tràn ngập kinh hoàng.
Anh Phó nhìn người chặn đầu xe bên ngoài thủy tinh chắn gió, tay cầm vô-lăng run bần bật.
Bởi vì.
.
.
kẻ chặn đường tay không kiềm lại chiếc xe đang lao nhanh, buộc nó thắng gấp.
Anh Phó nhíu chặt chân mày nhìn kỹ, hoảng sợ tràn ngập lồng ngực, bởi vì người ở đầu xe có đôi mắt màu đỏ khác với người bình thường.
Làm nghề của bọn họ sao có thể không biết mắt đỏ đại biểu cho cái gì? Anh Phó lập tức biết có bánh chưng đuổi theo ra khỏi lăng mộ.
Anh Phó dù gì là người đã gặp sóng to gió lớn, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, nhanh chóng ổn định tâm thần, hai mắt tràn ngập tàn nhẫn, dưới chân đột nhiên đạp chân ga muốn đụng bay Doanh Chính ở trước xe.
Lực đẩy của xe càng lúc càng lớn, Doanh Chính trừng mắt đỏ, thở ra một hơi, hai cánh tay gồng sức nâng Audi lên cao qua đầu.
Anh ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, ném ô tô đập vào vách núi ven đường.
"A!"
Bùm!
Tiếng hét thê lương mới vang lên đã bị tiếng nổ lớn át qua.
Lực va đập quá lớn, vách núi cũng lắc lư theo, đá nhô ra không chịu được va chạm kịch liệt cùng chiếc xe đập mạnh xuống đất.
Khi xe rơi xuống đất, thủy tinh vụn rơi rào rào.
Doanh Chính đứng ở trên đường cái, chờ khi mặt đất yên tĩnh lại, anh bình tĩnh đi hướng chiếc xe bị đập móp méo.
Anh ngồi xổm xuống kéo anh Phó ra khỏi chiếc xe tàn phá, trong lồng ngực dâng lên đói khát.
Doanh Chính nhìn người ướt đẫm máu đã tắt thở trong tay mình, con ngươi đỏ lấp lóe lúc sáng lúc tối.
Máu tươi ngọt ngào kích thích xúc động khát máu trong lòng anh, răng nhọn thò ra từ khóe miệng, anh gầm lên, không nhịn nổi cắn hướng cổ anh Phó.
Triệu Huyên luôn yên lặng theo sau anh thấy thế mày liễu khẽ động, lắc người cướp xác anh Phó từ tay Doanh Chính, vươn cánh tay ngọc ngăn anh lại.
“Anh không thể hút máu người!"
Doanh Chính kiềm nén đói khát điên cuồng dâng lên trong cơ thể, thống khổ khẽ ừ.
Triệu Huyên thấy Doanh Chính kiềm chế quá khó chịu, mắt hạnh đen tối, phất tay ngọc làm phép ngăn cách mùi tanh của máu, thế này mới khiến Doanh Chính dần dần bình tĩnh trở lại.
Thấy anh ổn định lại, Triệu Huyên ném thi thể của anh Phó ra ngoài, mắt đen sâu thẳm nhìn anh, quan tâm hỏi:
“Đỡ hơn chưa?”
“Ừ.” Đáy mắt của Doanh Chính đã trở lại tĩnh lặng.
“Tại sao anh có xúc động muốn hút máu người được chứ?” Triệu Huyên cau mày nhìn về phía anh Phó, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Sau khi Doanh Chính thành cương thi vẫn luôn hút máu Tiên của cô, cương thi đã nếm máu Tiên tuyệt đối sẽ không có hứng thú với máu người.
“Không – biết!”
Doanh Chính cũng tràn đầy nghi hoặc, anh không hứng thú với máu của người sống, càng miễn bàn một người chết, cho nên chuyện này rốt cuộc là tại sao?