Bà Chủ Tiệm Quan Tài


“Tay của họ không đủ linh hoạt, dơ!”

Triệu Huyên trợn trắng mắt, đã hiểu ý, tay ngọc tự nhéo mặt mình, khó tin hỏi:

“Đừng nói là anh muốn bổn Đại Tiên ra tay nhé? Anh.

.

.

! Thôi vậy, tôi nợ anh!”

Tảo Bả Tinh Quân thở ra một hơi, nhận mệnh cầm lấy lược cột tóc cho Doanh Chính.

Nhưng tay nghề của Tiên Quân cũng không được tốt lắm, chỉ cột tóc đuôi ngựa đơn giản.

Cô cột xong còn tiện tay đưa gương cho Doanh Chính xem, đừng hỏi cô lấy gương từ đâu ra!

Doanh Chính nhìn kiểu tóc mới không chút uy nghiêm rũ sau lưng, chân mày cứng ngắc nhích nhẹ, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh thỏa hiệp.

Sắp xếp xong xuôi, hai người bước ra địa cung, vào trần gian.

Địa cung cách Tượng Binh Mã bị đào móc ra hơi xa, không ai phát hiện một Tiên một thi trống rỗng xuất hiện trên sườn núi.


Đang là giữa trưa, thành phố X vào mùa thu có nhiều mưa, luôn ẩm thấp, nước đọng thành từng vũng trên mặt đường.

Nhưng thời tiết như vậy rất tốt cho Doanh Chính, tuy anh không sợ bị ánh sáng mặt trời chiếu vào nhưng rất ghét ánh nắng.

Trước khi xuống núi, Doanh Chính phong kín tất cả hố quanh hoàng lăng, không cho phép những phàm phu tục tử này tùy ý giẫm lên lăng mộ của mình.

Hai người xuống núi, càng đi tới trước càng gặp nhiều người qua đường.

Lúc đi ngang qua Tượng Binh Mã, Triệu Huyên còn hỏi anh có muốn ghé xem không.

Doanh Chính yên lặng nhìn phương hướng Tượng Binh Mã, thở dài từ chối.

Nơi đó chỉ là trận doanh bộ binh, không phải người thật chôn cùng, tuy hơi tiếc nuối âm binh mình chuẩn bị đã bị đám phàm phu tục tử quấy rầy, nhưng chuyện đã qua rồi, nhìn lại cũng vô nghĩa.

"Vậy chúng ta hiện tại đi mua vé xe." Triệu Huyên cũng không miễn cưỡng anh.

"Vé xe?" Doanh Chính nghi hoặc, lần trước đi ra, tuy anh biết ‘xe’ là phương tiện giao thông chở người, nhưng không biết ngồi thứ kia còn cần phiếu.

Triệu Huyên lên tiếng:

“Ừ, vé xe, không có thứ kia thì chúng ta không về nhà được.”


Doanh Chính kinh ngạc hỏi:

“Cô cần ngồi xe?"

Cô là Thần Tiên, cưỡi mây đạp mưa, muốn đi đâu chẳng được? Còn cần ngồi vật phàm như ‘xe’?

Doanh Chính mới đi vào nhân gian, nửa hiểu nửa không, tất cả nhận tri đều là trước kia Triệu Huyên nói cho anh biết, tạm thời chưa thể hội được sự bất đắc dĩ của Triệu Đại Tiên.

Triệu Huyên cũng muốn cưỡi mây đạp mưa, nhưng trên tầng mây dễ đụng máy bay, nếu bị máy chụp hình của người phàm chụp được thì rắc rối to.

Triệu Huyên nói:

“Chờ sau này anh sẽ biết tại sao tôi phải cưỡi xe.

À, sau này anh cố gắng sống theo tập tính của người phàm, đừng làm chuyện gì khác lạ, người thời nay không phải ở thời Đại Tần, bọn họ vô cùng thông minh, dù là Thần Tiên cũng không chịu nổi.”

Doanh Chính im lặng không nói, không biết anh có nghe lọt tai hay không.

Triệu Đại Tiên đi sau lưng Doanh Chính lải nhải cả buổi, cảm thấy đã nói hết những gì cần dặn mới ngậm miệng lại, mang theo anh đi trạm xe lửa.
Đêm khuya ngày hôm sau, Triệu Huyên mang theo Doanh Chính trở lại thị trấn Long Ngâm, chuyến đi này cho anh cảm xúc khắc sâu, mãi khi vào tiệm quan tài anh vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Sau khi về nhà, Triệu Huyên kêu Doanh Chính tự chọn phòng ở lại, còn cô thì về phòng mình đi ngủ.

Đương nhiên, Thần Tiên không cần ngủ, nhưng cô ở thế giới người phàm lâu, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi sớm bị đồng hóa.

Ngược lại Doanh Chính không thói quen buổi tối ngủ, dù sao anh là cương thi, hoạt động ban đêm là tập tính của cương thi.



Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận