Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Người bị gọi là anh Minh chính là thanh niên vỗ vai Doanh Chính, gã bị một từ của anh hù sợ rụt tay về, cảm thấy mất hết mặt mũi, lúc này hai anh em còn nói chêm vào, khiến gã quê hơn nữa.

Thanh niên tức giận nhướng mày, hung tợn lườm Doanh Chính:

“Thằng kia, mày dám không nể mặt anh Minh này thì đừng trách tao không khách khí! Đại Ngưu, A Côn, ba anh em chúng ta phải lấy mớ tóc này!”

Anh Minh quyết định cho người đàn ông lên mặt này một bài học nhớ đời, phải cho tên này biết sự lợi của của mình.

Vào thị trấn Long Ngâm thì dù là rồng cũng phải khoanh lại, là hổ cũng phải nằm sấp!

Ba thanh niên không nghề nghiệp thần thái ngông nghênh, giơ nắm đấm định đánh Doanh Chính.

Bọn họ nhìn ra được thằng nhóc này cử chỉ kỳ lạ, dường như là người từ vùng ngoài đến.

Nếu như là người địa phương thì gã còn hơi kiêng dè, nhưng nếu là người xứ lạ.

.

.

ha ha, bọn họ không sợ, dù cạo trọc thì người này cũng không dám làm gì bọn họ!

Ba người anh Minh nghĩ rất tốt, nhưng sự thực lại nói cho bọn họ.


.

.

đá trúng tấm sắt rồi!

Doanh Chính là ai? Thủy hoàng đế tái thế! Dù hóa thành cương thi thì cũng là Đế Vương Cương!

Ba người này líu ríu khiến Doanh Chính cảm thấy phiền, liên tiếp khiêu khích uy nghiêm của thiên tử càng làm anh không thể nhịn được nữa.

Anh nguy hiểm nheo mắt lại, cánh tay quét ngang, nửa người dưới không nhúc nhích một cm đã ném ba bao cát tự đưa lên cửa bay ra ngoài.
Ba người anh Minh giây trước còn diễu võ dương oai, giây sau lần lượt ngã xuống đất.

Không chỉ như thế, người tên anh Minh ngã với tư thế không đúng, đầu đập vào góc bàn ở bên cạnh.

“Anh Minh, đầu anh thủng một lỗ to quá! Chảy.

.

.

chảy máu rồi!” A Côn bò dậy, thấy anh Minh đầu chảy máu thì sợ hãi run bần bật.


“A Côn, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát! Bà nội nó, dám đập bể đầu của bố hả! Bố cho mày ngồi tù!” Anh Minh ôm đầu bị thương, dùng chiêu kêu trộm bắt trộm.

Doanh Chính ra tay dọa sợ đám quần chúng đang ăn sáng xem kịch, bọn họ nuốt nước miếng, rụt người ra sau.

Người này luyện võ ư? Nói đánh liền đánh, còn một hơi ném bay ba người, không trêu vào nổi.

Chủ tiệm đồ ăn sáng thấy có người bị thương, mặt như đưa đám chạy vào tiệm gọi điện thoại cho đồn công an.

Thật là xui xẻo tám đời, mới sáng sớm gặp gỡ loại việc này.

Ông ta chỉ là người bán bánh bao, không dám chọc vào ba tên côn đồ kia, người lạ xuất hiện trong thị trấn dường như cũng là tay cứng rắn, ông ta không dám chọc, tốt nhất là kêu cảnh sát đến giải quyết.

Thủy Hoàng Doanh Chính dù đã ở bờ vực nổi giận vẫn giữ lý trí tỉnh táo, lời nhắc nhở của Triệu Huyên luôn vang bên tai, nên khi anh ra tay đã kiềm chế sức lực, chứ nếu là hồi trước anh nóng tính thì ba người này đã.

.

.

“Thằng kia, mày ở băng nào, xưng tên ra!"

“Mợ nó, dám đánh anh Minh, mày chán sống rồi!”

Đại Ngưu và A Côn nâng anh Minh dậy, ba người cố chịu đựng nỗi e sợ với Doanh Chính, huênh hoang la mắng.

Bọn họ đều chưa từng gặp trường hợp lớn nào, làm trời làm đất trong thị trấn, đi ngang lâu như vậy lần đầu gặp cứng rắn, tuy chịu thiệt nhưng ba người này không sợ chết lại muốn lấy về mặt mũi.

Ở trong lòng họ thì mặt mũi còn quan trọng hơn cái chết.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận