Bọn họ đã đến tiệm bán đồ ăn sáng tìm hiểu tình huống, hai cảnh sát không có thiện cảm với ba người anh Minh bị Doanh Chính đánh bị thương, thậm chí còn âm thầm khen hay, thứ cặn bã đó phải bị đánh đau mới biết trời cao đất rộng.
Nhưng bọn họ là cảnh sát, cho dù không thích ba tên cặn bã kia vẫn phải làm đúng theo pháp luật.
Doanh Chính yên lặng nhìn hai người chặn đường, mắt đen như vực sâu lại tựa sao mênh mông.
Ngày hôm qua, Triệu Huyên nhấn mạnh giải thích ‘cảnh sát’, Doanh Chính biết cảnh sát của đất nước này giống như thời Đại Tần, phụ trách trị an phố phường.
Hơn nữa.
.
.
Triệu Huyên còn cố ý nhắc nhở anh là bởi vì bọn họ có thân phận đặc biệt, không thể dễ dàng trêu chọc, nếu chọc vào thì như thuốc cao da chó không dứt bỏ được.
Anh và cô trừ phi trốn về địa cung, suốt đời không ra, nếu không thì cho dù trốn vào núi sâu rừng già cũng sẽ bị bọn họ bắt được.
Nghĩ đến đây, Doanh Chính nhẹ gật đầu với hai người, không nói một lời chui vào xe cảnh sát.
Bọn họ chỉ là kêu anh đi làm ghi chép, phối hợp với họ là được.
Hai vị cảnh sát: ".
.
.
"
Không nói một câu cãi lại, tự mình ngồi vào xe cảnh sát, chắc vừa rồi anh bị chọc giận lắm mới ra tay đánh trả.
Hai cảnh sát đến bắt người hơi sững sờ một lúc rồi lên xe, mang theo Doanh Chính đi đồn công an.
.
.
Triệu Huyên dọn dẹp trong ngoài cửa tiệm, lúc này người đi đường nhiều hơn, tiếng rao hàng hỗn tạp từ các gánh hàng rong, ngõ nhỏ bên ngoài cửa tiệm của cô cũng bị các tiểu thương đến chậm chiếm hơn một nửa.
Triệu Huyên dọn dẹp xong ngồi xuống sau quầy, xem đồng hồ, chân mày hơi cau nhủ thầm: Anh ta thích yên tĩnh mà? Lúc này bên ngoài nhiều người như vậy nhưng anh ta vẫn ở bên ngoài được sao? Nhưng như vậy cũng hay, tiếp xúc khói lửa phàm trần nhiều chút chắc chắn sẽ thay đổi tính tình trầm mặc của anh ta.
“Cô chủ Triệu, có bận gì không?”
Một giọng nói run rẩy truyền vào tiệm, Triệu Huyên giương mắt nhìn, sau đó cười khẽ:
“Sao hiệu trưởng Vương đến đây? Dạo này thế nào, có khỏe không? Mau vào trong ngồi.” Triệu Huyên vừa nói vừa đi ra quầy, tiện tay xách cái ghế nhỏ.
Ông già xuất hiện bên ngoài cửa tiệm của Triệu Huyên là hiệu trưởng già họ Vương của trường tiểu học thị trấn, cỗ quan tài trong sân nhà Triệu Huyên là làm cho ông ấy, người này ba đời đều là thầy dạy, làm người chính phái, người mang công đức.
“Được rồi, quấy rầy cô.”
Hiệu trưởng Vương không khách khí với Triệu Huyên, ông ấy có việc muốn nhờ cô giúp, sau khi ngồi xuống liền nói thẳng ý đồ đến.
"Cô chủ Triệu, trường học lại xảy ra chuyện.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên mời cô đi xem mới yên tâm.” Hiệu trưởng Vương mặt ủ mày chau, trong đôi mắt luống tuổi tràn ngập sốt ruột.
"Lại xảy ra chuyện?"
Triệu Huyên cau chân mày liễu, cô tự mình ra tay đánh tan khí hung thần trong trường học đó rồi, sao có thể còn sẽ xảy ra chuyện.
Vẻ mặt hiệu trưởng Vương sầu lo nói:
“Lần này còn dữ hơn lần trước, đã có ba học sinh nằm viện, cứ tiếp tục như vậy thì tôi phải suy xét có nên dời trường học đi nơi khác không.”
“Ài, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Cô chủ Triệu thấy khi nào rảnh được, hãy đến trường học xem giúp, ông già này tin tưởng bản lĩnh của cô.”
Hiệu trưởng Vương là người lớn tuổi, hiểu rõ nghề của nhóm người Triệu Huyên sâu sắc hơn người đương thời, hồi xưa ông chủ cũng làm nghề này, tiếc rằng chết vào giai đoạn phá phong kiến, nên ông ấy không bài xích người huyền môn như nhóm người Triệu Huyên.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin