Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Triệu Huyên đi theo Cao Lai Phong đến đồn công an, vào văn phòng ở chỗ rẽ cầu thang thì thấy Doanh Chính khép hờ mắt yên lặng ngồi trên băng ghế để sát tường, dáng người cao to lộ ra mấy phần uy thế.

Triệu Huyên nhìn mà hoài nghi anh đang ngồi trên ngai vàng chứ không phải băng ghế.

Trong phòng làm việc im ắng, bốn phía tràn ngập một chút khí túc sát.

Hai cảnh sát trông chừng Doanh Chính đang đứng ngồi không yên, thẳng lưng cảnh giác theo dõi anh ngồi yên lặng.

Hai cảnh sát thấy Cao Lai Phong mang theo Triệu Huyên trở về thì thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ làm cảnh sát lâu như vậy, lần đầu gặp phải loại người này!

Người này khí thế rất mạnh! Cho dù bọn họ là cảnh sát cũng không chịu nổi.

Nghe đồng nghiệp ra ngoài làm việc nói người này tự động đi theo họ về đồn, sau đó cả đám phát hiện mình rước về vị Phật sống.

Ba tên khốn A Minh mọc mắt sau gáy hay gì, dám chọc vào người như vậy quả thực là tìm cái chết.

“Anh Phong, rốt cuộc anh đã về!”

Khoảnh khắc hai người nhìn thấy Cao Lai Phong thì như thấy mẹ ruột, đứng bật dậy chạy tới nghênh đón.

“Ừ, đây là cô chủ của tiệm quan tài, Triệu Huyên, anh ta đúng là họ hàng của cô chủ Triệu, thân phận không có vấn đề.” Cao Lai Phong giới thiệu Triệu Huyên với hai người, rồi mang theo cô lướt qua họ đi vào văn phòng.

Triệu Huyên lúc này không rảnh an ủi trái tim pha lê bị dọa sợ của cảnh sát, cô bước nhanh đến trước mặt Doanh Chính, quan sát kỹ rồi hỏi:

“Sao anh để mình vào đồn công an vậy?”

Doanh Chính mở mắt ra, mắt đen sâu thẳm nhìn cô, lặng im không lên tiếng.


Nhưng Triệu Huyên dường như nhìn thấy buồn nản trong đáy mắt anh.

Triệu Huyên thở hắt ra, vỗ trán trắng nõn, tạm thời bỏ xuống Doanh Chính, quay đầu có chút áy náy nói với mấy cảnh sát:

“Bạn của tôi hơi trầm tính, cảnh sát Cao, tôi có thể đưa anh ấy về không?”

Cao Lai Phong trả lời:

“Đương nhiên là được, ký tên là có thể rời khỏi."

Triệu Huyên nghe Cao Lai Phong nói liền quay đầu kêu Doanh Chính, bảo anh mau đi qua ký tên rồi về nhà.

Nghe thấy có thể rời khỏi chỗ này, Doanh Chính mới đứng lên, đưa túi nilon luôn cầm trên tay cho Triệu Huyên:

“Bữa sáng.”

".

.

.

Cảm ơn!" Triệu Huyên ngẩn người, mới nhận lấy túi đồ ăn.

Đôi mắt cô lấp lánh nước, khóe môi cong lên nụ cười, thì ra anh nghe lọt tai lời cô nói lúc sáng, thật tốt.

Triệu Huyên giục:

“Mau ký tên đi, xong rồi chúng ta về nhà!”


Doanh Chính đến trước mặt Cao Lai Phong, nhận lấy cây bút bi.

Mắt anh hơi cứng lại, loay hoay cây bút không biết nên cầm như thế nào.

Cuối cùng Doanh Chính sầm mặt cầm bút bi giống kiểu nắm bút lông.

Tư thái nghiêm túc đó làm bốn người trong phòng xoe tròn mắt.

"Khụ khụ!" Triệu Huyên ho khan hai tiếng, ngẩng đầu cười ngại ngùng với Cao Lai Phong: “Ngại quá, tôi có thể ký tên giúp anh ấy không? Anh ấy chỉ biết viết bằng bút lông.”

Triệu Huyên chợt nhớ ra không thể để Doanh Chính tự mình ký, nếu lát nữa anh viết Doanh Chính hoặc là Thủy Hoàng Doanh Chính thì tiêu đời.

Cao Lai Phong cũng nhìn ra Doanh Chính lúng túng, lúc này anh ấy thật sự tin lời của Triệu Huyên, người này trăm phần trăm là cao nhân lánh đời ra từ núi hoang rừng vắng nào đó, chỉ có loại người như bọn họ mới sẽ dùng bút lông viết chữ.

Cao Lai Phong hỏi:

"Tên gì, tôi ký thay cho.”

Triệu Huyên đảo tròng mắt giành trả lời:

" n Chấn!"

Cao Lai Phong kinh ngạc nói:

" n Chấn à, làm tôi hết hồn, còn tưởng là tên Doanh Chính."

Triệu Huyên chớp chớp mắt:

“.

.

.”

Đoán đúng rồi, tên đúng là Doanh Chính.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận