Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Đợi lát nữa nhất định sẽ làm ra động tĩnh rất lớn.


Hiện tại tuy rằng là đêm khuya, các thầy trò trong trường đã rời đi, nhưng quanh trường học còn có một ít cư dân, hơn nữa trường học cách thị trấn rất gần, vì không hại cá trong chậu, tốt nhất là ngăn cách trường học.


Doanh Chính nhẹ gật đầu với Triệu Huyên.


Ngay sau đó, mắt đen như trời sao chợt đổi thành mắt đỏ sắc bén, Doanh Chính khẽ gầm lên, thân hình cao to nhảy bật lên, nhẹ nhàng bay tới giữa không trung.


Tóc dài sau lưng anh xõa ra từ bao giờ, suối tóc dài bay theo gió, có chút kỳ dị trong đêm tối thăm thẳm.


Doanh Chính giang hai tay, tụ tập sát khí trong trường học vào hai tay.


Lát sau, anh bỗng dồn sức, mang theo sức mạnh hùng hồn từ không trung đập xuống.


Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, núi sụp đất nứt, mặt đất bỗng có thêm một vết nứt dài.


Vết nứt to ra theo đà rơi của Doanh Chính, cuối cùng hình thành một khe nứt lớn.


Khe nứt giống như mở ra lỗ hổng cho Địa Ngục, tùy theo nó hình thành, âm phong điên cuồng gào thét, từng luồng âm khí tím đen trào ra ngoài.


Hai người phối hợp ăn ý, khe nứt vừa hình thành Triệu Huyên liền hành động.



Cô thu về pháp khí bản mệnh, con ngươi linh động trở nên sâu thẳm, hai ngón tay tung bay, một đoàn pháp ấn tỏa ánh sáng vàng nhạt hình thành trong tích tắc.


Chờ khi pháp ấn hoàn toàn thành hình, Triệu Huyên khẽ quát, hai cánh tay đẩy về phía trước, pháp ấn nháy mắt bay vào khe nứt.


Nhìn pháp ấn nhảy vào khe nứt, mắt Triệu Huyên tỏa sáng nhìn chăm chú tình huống bên dưới.

Pháp ấn kia giống như đôi mắt của cô, truyền tình huống bên dưới vào đầu cô.

Ban đêm tối đen, lạnh lẽo như nước, gió to rít gào như bàn tay tà ác ở trên không trung giương nanh múa vuốt.


Ba người đứng yên trên sân thể dục vững như núi Thái.


À thì một ‘núi Thái’ rõ ràng là bị đôi mắt đỏ của Doanh Chính dọa.


Triệu Huyên yên lặng nhìn chăm chú vực sâu, sao băng vụt qua trong mắt đen, theo thời gian trôi qua mặt ngọc dần thay đổi.


Pháp ấn đã chạy thẳng lòng đất, nhưng bên dưới trừ khói tà âm sát đen đặc ra không nhìn thấy bất cứ thứ gì.


Triệu Huyên tin tưởng trực giác của mình, dưới lòng đất nhất định có cái gì mà cô không biết, chính là nó sản sinh âm khí.


Nhưng rốt cuộc là cái gì?

Thật là kỳ quái, trên mảnh đất phàm trần này thế mà có thứ cô không tra ra được.


Thật lâu sau, Triệu Huyên thu về ánh mắt.



Tốt lắm, tình huống bên dưới đã gợi lên lòng háo thắng của cô.


Tình huống như vậy không khó suy đoán, đơn giản là bên dưới bị người đặt đại trận, ngăn cách người ngoài tra xét.

Nhưng trận pháp mà gặp cô thì như gặp kẻ thù tự nhiên.

Cô là ai? Thanh linh sinh ra từ nơi ô uế của trời đất, xui rủi trên Thiên Đình còn không làm gì được cô, tà khí trần gian không đủ lọt vào mắt cô.


Triệu Huyên ngước đầu nhìn hướng Doanh Chính, nói:

“Anh canh chừng, tôi xuống dưới xem.



Doanh Chính nghiêng đầu liếc cô một cái, hờ hững khẽ ừ.


Một tiếng ừ đó lại nặng như núi, lời hứa của vua, một lời hứa nặng mười nghìn ký.


Triệu Huyên không nói nhiều, khép hờ mắt, giây sau, một bóng dáng nhỏ giống hệt cô đột nhiên nhảy ra từ thiên linh*.


(*) Là vị trí chính giữa đỉnh đầu.


Bóng dáng nhỏ cỡ bàn tay, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc vô cùng, toàn thân lấp lánh như ngọc.


‘Cô’ gật đầu với Doanh Chính rồi hóa thành làn khói chui vào khe nứt.


Cao Lai Phong: “.

.

.



Trời ơi, anh ấy nhìn thấy cái gì?

Thân ngoại hóa thân? Linh hồn xuất khiếu?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận