Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Người dùng Phược Long Trận nhốt Long Hồn có lẽ cũng biết con rồng này có oán, sợ oán khí đó trong tương lai sẽ tràn ra nhân gian, vì thế bày Tỏa m Trận ở bên ngoài.


Khó trách nơi đây âm khí nặng như vậy, một Long Hồn oán khí sâu ở chỗ này mà không nặng mới kỳ lạ.


Long Hồn cảm giác hơi thở của người lạ, hai mắt đột nhiên mở, thẳng tắp nhìn người tí hon bên ngoài Phược Long Trận.


"Ngươi là ai? Tại sao sẽ xuất hiện ở đây?" Lời hỏi của Long Hồn giống như sấm sét.


Triệu Huyên lặng im không lên tiếng nhìn nó.


Con rồng này.

.

.


Thảo nào lúc nãy cô cảm thấy trong âm sát chỗ này mang theo mấy phần quen thuộc, thì ra con rồng này là chủ nhân của khúc xương rồng kia, hơi thở rồng nhàn nhạt tràn ngập trên thị trấn Long Ngâm cũng đến từ nó.


Triệu Huyên không trả lời câu hỏi của nó, cô cau mày quan sát tỉ mỉ.



Xưa kia sau khi cô xuất quan, trừ con rồng bởi vì cho mưa trễ mà bị chém ra, chưa từng nghe có tộc nhân nào của Long tộc bị chém, con rồng bị nhốt này cũng không giống con rồng xui xẻo bị chém.


Triệu Huyên nghĩ một lúc vẫn không đoán ra con rồng này rốt cuộc từ đâu đến, dứt khoát hỏi thẳng:

"Tại sao ngươi bị nhốt ở chỗ này?"

Câu hỏi này dường như gợi lên ký ức của Long Hồn, không biết nó nghĩ tới cái gì, mắt rồng đột nhiên trợn tròn, trong mắt vụt qua căm hận đậm đặc.


Thù hận khiến nó mất lý trí, miệng rồng há ra, hơi thở rồng đột nhiên thổi về phía Triệu Huyên.


Triệu Huyên thấy thế, thân thể tí hon nhảy lên, chổi nhẹ quét không trung đánh bay hơi thở rồng như quét rác.


“Long Hồn rách nát, hơi thở rồng quá yếu.

” Triệu Huyên lơ lửng trong không trung, lắc đầu nhỏ, có chút tiếc thương.


Long Hồn này bị nhốt quá lâu, oai rồng suy yếu nhiều, đừng nói thần thức Thần Tiên như Triệu Huyên, dù là Doanh Chính cũng sẽ không bị nó tổn thương.


Long Hồn phun một luồng hơi thở rồng xong hiển nhiên kiệt sức.



Nó cực kỳ tức giận, ra sức giãy giụa, muốn tránh thoát xích sắt trói người, gần như điên cuồng.


"Ngươi là ai, có phải là đạo sĩ ác kia cử đến? Có giỏi thì chém Long Hồn của ta, nếu không thì chờ tiểu gia thoát khỏi nơi này nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần, nghìn lần tất cả khổ hình mà các ngươi làm với ta! A, có giỏi thì tới đây! Ha ha ha ha ha ha!!”

Long Hồn nghiến răng nghiến lợi, rơi vào điên dại.


Tùy theo cơn giận, oán khí tuôn ra ồ ạt từ Long Hồn.


Cơn giận đậm đặc gần như thành thực chất.


Triệu Huyên thấy Long Hồn tăng lên oán khí nhiều thì cau mày, chổi ngọc quét qua mình rồng, quét sạch oán khí bốc lên trên người nó.


Dọn dẹp oán khí quanh người Long Hồn xong Triệu Huyên giơ ngón tay trơn bóng rót một luồng khí Tiên Linh vào giữa trán Long Hồn, tạm thời bảo vệ thiên linh của nó, cho nó hơi tỉnh táo lại.


Khí Tiên Linh vào người, Long Hồn nháy mắt bình tĩnh trở lại.


Triệu Huyên trấn an Long Hồn phát điên, thấy cảm xúc của nó hoàn toàn ổn định lại, cô mới thu về pháp lực.


"Ngươi là hồn của rồng, tại sao bị người nhốt ở đây?” Khuôn mặt Triệu Huyên nghiêm túc, cảm thấy con rồng này làm Long tộc mất mặt.


Một con rồng bị đạo sĩ trần gian giết thì thôi đi, Long Hồn còn bị khóa lại, kết cục thê thảm đến không nỡ nhìn, khiến cô không biết nên nói cái gì.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận