Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Trở lại với Nguyên Du, hắn đang cà nhắc nhích từng bước trên con đường nhộn nhịp của tòa thành. Mặc dù một chân của hắn đã tạm thời phế nhưng nó không có nghĩa là hắn mất đi khả năng di chuyển. Bằng cách sử dụng linh khí tạm thời bao quanh cái chân lại giống như một cái nẹp, ổn định cái chân, chỉ như vậy hắn đã có thể di chuyển mặc dù không được trơn tru cho lắm nhưng ít nhất vẫn là đi được. Bước đi trên con đường này hai lần, nhưng mỗi lần thân phận của hắn lại khác nhau.

Nếu lần đầu tiên hắn xuất hiện với vai trò chỉ là một nhân vật phụ thì bây giờ hắn lại trở thành tiêu điểm cho mọi cuộc nói chuyện ở đây. Lần đầu thì hắn còn phải chú ý chen lấn nhưng hiện tại thì hễ là thấy hắn thì người ta đã tự động tránh xa ba mét, tránh như tránh tà, chỉ kém phần rải gạo muối nữa thôi. Nhìn thấy cảnh này Nguyên Du tâm tình không chút gợn sóng, nếu Vân Nhược Hân không bị Vân gia đem ra làm vật thông hôn thì hắn cũng chẳng muốn bộc lộ sức mạnh sớm như vậy, hiện tại thành ra một số việc hắn làm đều sẽ dẫn đến người khác chú ý chứ không thể âm thầm hoàn thành như lúc trước.

Bước đến một gian hàng, đó là gian hàng thịt nướng hắn đã được thưởng thức ở lần đầu đi dạo. Chủ cửa hàng thấy hắn mặt liền tái xanh, lập tức quỳ lạy xin tha:

"Đại nhân tha cho ta đi, ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ta chết không ai chăm họ a..." Nguyên Du thấy cảnh này hơi nhướng mày, đây cũng là một trong số những lí do hắn không muốn bộ lộ sát tính quá sớm, nếu là bình thường thì không sao nhưng nó sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến quá trình thu thập thông tin của hắn, đối với chuyện này thì Nguyên Du cũng chẳng có biện pháp, ai biểu ấn tương của mọi người về hắn chính là một cái sát thần.

Nhìn chủ quán Nguyên Du thở dài một cái, móc trong tay một viên linh thạch đặt lên bàn sau đó rất tự nhiên lấy đi mấy xiên thịt quay đi. Thấy hắn đã đi, lão chủ quán mới chậm rãi đứng dậy, mồ hôi đầm đìa, thầm than bản thân xúi quẩy mới mở cửa đã gặp tên họa thần này. Nguyên Du đã đi xa nên cũng không biết lão chủ quán nghĩ gì, nhưng dù có biết hắn cũng chả muốn quan tâm lắm bởi nó cũng chả ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của hắn. Dạo bước qua những con đường nhộn nhịp, nhưng nhờ có sự xuất hiện của hắn mà bầu không khí đã trở nên nặng nề hơn hẳn, nhìn qua mấy bộ mặt sợ hãi kia Nguyên Du cũng cảm thấy có chút mất hứng, chuẩn bị quay đầu về nhà. Hai nữ nhân của hắn bây giờ có lẽ vẫn còn la cà đâu đó vậy nên bây giờ cũng chưa chắc đã về.

Nguyên Du che miệng ngáp dài một cái, dù trong tay không thiếu tiền nhưng dạo phố đã mất đi cái thú của nó khi ai gặp hắn cũng nơm nớp lo sợ. Lúc này, ánh mắt của hắn chợt nhìn về một phía, Long Nha Đao ngay lập tức xuất hiện trong tay. Đôi mắt Nguyên Du vô cùng nghiêm túc nhìn về một phía, bất chợt, một tiếng thét dài xuất hiện ở trên đầu hắn, kéo theo đó là một nhát chém chí mạng từ trên xuống:

"Chết đi!" Nguyên Du tuy bị tấn công bất ngờ nhưng lại không tỏ ra bất cứ vẻ hoảng sợ nào, chỉ thấy hắn vô cùng nhẹ nhàng lách mình, Long Nha Đao chặt ngang người tên sát thủ. Tên sát thủ kia không ngờ Nguyên Du lại thoát được một đao, ngược lại bản thân lại bị phản kích nhưng đôi mắt của hắn không chút gì là hoảng sợ, ngược lại còn có chút thách thức. Quả nhiên, ngay khi thanh đao gần chém tới cổ tên sát thủ kia thì một sợi dây xích dài chợt phóng ra từ cái phía Nguyên Du nhìn chằm chằm lúc nãy.

Sợi xích rất tinh chuẩn ném vào Long Nha Đao, ngay lập tức chặn lại thế công của Nguyên Du. Đao không tiến được, bản thân ngược lại bị khống chế, ngay lúc hắn sắp bỏ đao thì từ dưới đất chợt nứt ra, sau đó phóng lên chính là một thanh đoản kiếm nhắm thẳng vào yết hầu của hắn. Nguyên Du thấy cảnh này liền hơi bất ngờ, trong giây phút đó hắn lách đầu sang một bên, thanh đoản kiếm bay sượt qua kéo theo một vệt máu dài từ cằm đến tận má của hắn. Tránh được một đòn hiểm nhưng cũng đồng thời để tên sát thủ kia an toàn lui xuống, thấy cảnh này hắn không khỏi tặc lưỡi một cái, quyết đoán buông ra Long Nha Đao, Nguyên Du chạy thẳng đến tên sát thủ đó.

Tên sát thủ kia thấy Nguyên Du vậy mà dám chạy đến chơi tay bo với mình, khuôn mặt không lộ chút khinh thường nào, trái lại còn nghiêm túc hơn, người có thể đánh ngang tay với Túy Lão có ai là dễ đối phó? Nguyên Du một quyền vung đến, tiếng xé gió lách tách vang lên, nghe thấy tiếng đó tên sát thủ không dám ngạnh kháng, ngay lập tức lách người, thanh kiếm trong tay chém lên. Nguyên Du như chờ đợi khoảnh khắc này, lập tức cười gằn, Ảnh Mâu ngay lập tức được ra trận. Từ dưới bóng của tên sát thủ chợt xuất hiện lít nha lít nhít trường mâu đâm thẳng lên, thấy cảnh này tên đó có hơi hoảng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nhảy lên cao, nhưng đáng tiếc lại là phí công, trừ khi đem cái bóng hoàn toàn biến mất bằng không Ảnh Mâu vẫn sẽ một mực tồn tại ở đấy.

Không biết được điều đó, tên sát thủ kia lập tức ăn trái đắng, chịu vài nhát trường mâu đâm thẳng vào lòng bàn chân. Tạm thời giải quyết được một tên, Nguyên Du lại nhanh chóng bứt tốc tiến về phía kẻ đang điều khiển dây xích, một quyền vung lên muốn đấm nổ đầu tên đó. Thấy một quyền hướng đến đầu mình, tên đó không những không sợ mà ngược lại còn mừng húm, thấy đôi mắt đó, sau lưng Nguyên Du chợt mát lạnh, lập tức không dám tiếp tục tiến lên, ném người sang một bên, từ sau lưng hắn chợt xuất hiện hàng chục cây phi tiêu bay thẳng, nếu không né nhanh thì hắn có lẽ đã thành con nhím rồi.

Nhưng chưa kịp để hắn thở, tên cầm xích kia lại dùng xích quật tới, từ bên hông lại xuất hiện thêm rất nhiều phi tiêu bay tới, Nguyên Du nhất thời lâm vào tình thế hai mặt đối địch. Tuy đứng trước tình cảnh này nhưng Nguyên Du lại không tỏ vẻ hoảng hốt, ngược lại vô cùng bình tĩnh, khi thấy chúng đã tới gần, Ảnh Mâu lại một lần nữa được gọi lên, chúng hình thành một bức tường chắn, chắn hết những đòn đánh trước mặt hắn. Nhưng chưa kịp để Nguyên Du thở dốc, đằng sau lưng chợt nhói đau, ra là có vẫn còn một tên khác vẫn âm thầm tiềm hành trong bóng tối, chỉ chờ đợi Nguyên Du sơ hở liền bắt đầu xuất kích. Khoảnh khắc lúc nãy, may mà có hệ thống cùng với phản xạ nhanh kinh người của hắn nên vết thương mới không nặng không nhẹ như vậy, bằng không có lẽ bây giờ hắn đã chết.

Nguyên Du đôi mắt có chút kiêng kị nhìn bốn tên sát thủ đang hình thành xu thế bao vây mình ở giữa. Hai tên có nhiệm vụ tấn công trong khi hai tên khác lại có nhiệm vụ quấy nhiễu. Thấy Nguyên Du vậy mà chưa chết, bốn tên đó có chút kinh dị nhìn Nguyên Du, vốn tưởng là bốn cái Chiến Linh cảnh trung kì đi ám sát một tiểu tử thế này là giết gà dùng đao mổ trâu, nhưng đánh rồi mới biết tên nhóc này kinh nghiệm thực chiến cao thế này. Trong mắt bốn người không dám có chút thất lễ, ngay lập tức triệu hồi Chiến Hồn của bản thân.

Song Kiếm Đường Lang, Vô Ảnh Hầu, Kim Ti Xích, Lục Độc Thích Vị. Toàn bộ đều là lục cấp Chiến Hồn, có thể thấy để xử được Nguyên Du người đó đã hao cái giá thế nào. Nguyên Du thấy bọn chúng đã triệu hồi ra Chiến Hồn khuôn mặt liền có chút âm trầm, Long Nha Đao lại xuất hiện trong tay, trải qua vài lần giao thủ lúc nãy, nếu là ở thời kì toàn thịnh thì hắn nắm chắc năm thành sẽ giết được toàn bộ bọn chúng hoặc ít nhất cũng là có thể giết được một hai người, nhưng hiện tại hắn đang bị thương chưa lành, lại bị vây công cơ hội chiến thắng rất thấp. Cắn răng, Nguyên Du âm thầm nhớ kĩ chuyện ngày hôm nay, ngày sau hắn ắt sẽ đến tận nơi báo đáp. Nghĩ tới đây, Nguyên Du thở dài một cái ổn định tâm tình, lạnh nhạt nói:

"Trước khi chết, có thể cho ta biết là ai muốn giết ta sao?" Kì thực hắn cũng chẳng muốn quan tâm lắm, người có được thực lực có thể nắm giữ nhiều Chiến Linh cảnh cường giả thế này thì hoặc là Bách Bảo Các hoặc sẽ là Phủ Thành Chủ, cũng có thể là một số ẩn thế gia tộc. Cứ theo hướng đó suy nghĩ rồi sau đó lại thu hẹp phạm vi điều tra, kiểu gì chẳng tra ra, vậy nên đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nghe Nguyên Du nói, đám sát thủ không đáp, ngược lại tiếp tục dồn ép. Nguyên Du liếc mắt, không đạt được kết quả hắn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là nở một nụ cười lạnh lẽo, thủ một thế trông giống như chuẩn bị tung ra đòn tất sát. Đám sát thủ thấy cái thế đó liền lục tục phòng thủ. Khí thế trên cơ thể hắn càng lúc càng tăng, khi đến đỉnh điểm, tưởng như hắn sẽ bộc phát ra đòn tất sát thì không ai ngờ được Nguyên Du lại phóng về một hướng, lời nói vẫn còn vang vọng:

"Ta đi trước, có gì ngày sau nhất sẽ tới tận nơi chào hỏi!" Đám sát thủ mặt mày ngơ ngác, lập tức hiểu bản thân bị tên nhóc đó chơi một vố, lập tức thẹn quá hóa giận mà đuổi theo. Nguyên Du lúc này cắm đầu chạy về phía Bách Bảo Các, chỉ cần đến được nơi đó thì phạm vi hung thủ sẽ được thu hẹp lại. Nói rõ hơn, nếu bọn chúng dám đuổi theo vào trong thì chín phần mười sẽ là người của Bách Bảo Các, ngược lại, nếu không dám đuổi theo thì khá chắc sẽ là người của Phủ Thành Chủ, hoặc cũng có thể ngược lại, Phủ Thành Chủ muốn nhân cơ hội hắn chạy vào trong, quậy phá bên trong một phen nhưng vẫn giữ mình ở thế anh hùng khi tiêu diệt được Nguyên Du, còn Bách Bảo Các chỉ là một nạn nhân mà thôi. Sở dĩ hắn nghĩ như vậy là vì sự bành trướng của Bách Bảo Các mấy năm gần đây đã có xu hướng đe dọa uy nghiêm của Phủ Thành Chủ, Thành chủ hẳn đã sớm muốn cho Bách Bảo Các một bài học nên sẽ nhân cơ hội này tiến hành gây rối. Nguyên Du nếu vào đó sẽ đẩy sự căng thẳng giữa hai bên lên đến đỉnh điểm, nếu một trong hai là hung thủ thì Nguyên Du sẽ nhân cơ hội đó đứng về phía đối lập, đánh một lần cho tên hung thủ kia tởn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui