Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Sư phụ vẫn luôn nói giang hồ hiểm ác lòng người khó dò, từ khi ta biết nhớ, người che chở ta như gà mái, tuyệt đối không cho ta một mình xuống núi, đừng nói gì đến xông pha giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Từ khi ta mười tuổi người đã định ra mục tiêu cho ta: giúp chồng dạy con, bình an vui vẻ. Vì thế, ta đối với giang hồ vừa háo hức vừa sợ hãi, nhưng giờ tình cảm gặp khó khăn, cần tìm một cách giải quyết.

Có người thích sống mơ mơ màng màng, có người thích tầm hoa vấn liễu, có người thích đủ loại hoa cỏ, ta suy nghĩ một chút, những kiểu đấy không hợp với ta, ta quyết định thừa dịp bị đả kích nản lòng thoái chí, một mình ra ngoài du lịch một phen. Người ta vẫn nói đi xa sẽ giúp lòng người nghĩ thoáng hơn, có lẽ sau khi đi thật xa, ta sẽ có thể gạt chuyện Giang Thần, Ngư Mộ Khê ra khỏi lòng.

Vì ý nghĩ đấy, ta để lại cho cha mẹ một phong thư rồi đi thật xa.

Quả nhiên, cảnh đẹp trên đường gạt hết sầu lo. Ta cứ đi rồi dừng chân ngắm cảnh, tâm trạng dần thanh thản. Chỉ có điều giang hồ trong truyền thuyết một mực sóng êm gió lặng, đường ta đi rất thuận buồm xuôi gió, ngay một tên tiểu tặc cũng không gặp được.

Một ngày nọ ta đến thành Tô Châu. Ai nấy đều nói, tự cổ Tô Hàng xuất mỹ nữ, ta đi trên đường để ý một phen, quả nhiên, mỹ nhân nơi đây thuần khiết như nước, giọng nói ngọt ngào, làm người nghe cũng thấy vui vẻ thoải mái trong lòng. Nhưng chuyện gì cũng có hơn thiệt, nghe nói hái hoa tặc mộ danh mà đến cũng có nhiều, gần đây có một tên hái hoa tặc tên gì mà Vạn Hộ Hầu, gây án nhiều lần thành công, những nhà có con gái trong nhà đều hết sức lo âu.

Ta ngồi trong quán trà uống trà còn được nghe người ta nói, gần đây có rất nhiều nhà giàu tuyển nha hoàn có võ công. Ta đột nhiên nảy ra một sáng kiến.

Rất nhanh sau đó, ta mở một võ quán cho nữ ở tây nam thành Tô Châu, đặt tên Yên Chi Võ Quán.

Ngay ngày đầu tiên mở cửa, Yên Chi võ quán liền bị chen đến hỏng cửa, các cô nương các thiếu phụ đến học võ công có vô số nguyên do. Có nha hoàn cho nhà giàu bị chủ nhân đưa tới học võ công để về bảo vệ tiểu thư gia quyến, có con gái nhà bình dân học võ phòng thân, có thiếu phu nhân nhà giàu nhàn rỗi không có việc gì, dự định học mấy chiêu về nhà khống chế chồng, cộng thêm trấn áp tiểu thiếp.

Ta vui vẻ đếm bạc, lần đầu tiên tận hưởng cảm giác làm ra tiền. Xem ra, ta cũng coi như di truyền được bản lĩnh của mẫu thân. Mẫu thân điều hành “Không thể không mua” thành hàng đầu kinh thành, ta cũng không thể khiến bà mất mặt, nhất định phải khiến Yên Chi võ quán thành hàng đầu thành Tô Châu.

Phần lớn đệ tử nhiều tuổi hơn ta. Vì khiến mọi người nể phục, ta chọn cách ăn mặc già dặn, tóc búi theo kiểu phụ nữ đã có chồng. Haizzz, thật ra ta cũng là phụ nữ đã có chồng.

Việc làm ăn của võ quán rất thuận lời. Ta mời một vị đại nương lo chuyện bếp núc, hai tiểu nha đầu nấu nước quét dọn, lại mua thêm hai con chó săn cỡ bự trông nhà canh cửa, sống một cuộc sống thật tiêu dao.

Ban ngày, một nhà oanh oanh yến yến, hoa lá rực rỡ, khiến thời gian luyện công rất thú vị và rôm rả. Nữ nhân trời sinh thích buôn chuyện, học xong mọi người coi nhau như bằng hữu, tán gẫu những chuyện riêng tư nơi khuê phòng. Có nhiều phụ nữ đã có chồng nói chuyện bạo dạn đến mức người nghe phải đỏ mặt. Ta ăn mặc như phụ nữ có chồng nên đương nhiên bọn họ không kiêng dè ta, trước mặt ta chẳng ngại bàn luận chuyện vợ chồng.

Vì vậy, võ quán thành nơi giải trí của nữ nhi. Tâm trạng của ta dần tốt lên. Ta âm thầm may mắn vì đã đào hôn, nếu không chắc ta chỉ còn nước buồn bực ở lại Quy Vân sơn trang, ôm khúc mắc với Giang Thần, rầu rĩ qua ngày.

Đã qua Trung thu từ lâu, chắc Giang Thần đã thành thân cùng Ngư Mộ Khê, ta cố gắng không nghĩ đến hắn, dần bình tâm trở lại, vì vậy gửi cho cha mẹ một lá thư báo bình an.

Đảo mắt đã đến mùa đông, trời càng ngày càng rét, ngày càng lúc càng ngắn. Hoàng hôn, ta đóng cổng, xích hai con chó trong sân, sau đó đốt lò sưởi trong phòng, nằm nghiêng trên ghế dài cầm tiểu thuyết đọc. Đọc một hồi ta thở dài. Cảnh yêu đương sâu đậm đến sinh tử không chia lìa tại sao không rơi xuống đầu ta? Ta đụng phải ai cũng phiền lòng, bỏ đi không nghĩ nữa.

Đột nhiên, Đại Hắc sủa vài tiếng, Tiểu Hắc cũng sủa theo, kẻ xướng người hoạ rất náo nhiệt.

Tiểu Lan đang quét sân, nói: “Chắc là ăn xin?”

Cửa mở kẽo kẹt, Tiểu Lan hỏi: “Xin hỏi cô là ai?”

“Ta đến xin nương tựa ở chỗ Thạch quán chủ.”

“Ah, mời vào.”

Ta nghe thấy không phải ăn xin, là tới tìm ta, vội vàng để tiểu thuyết xuống, vén rèm ra.

Một nữ nhân cao đến bất thường đi vào. Hai tháng trở lại đây, ta nhìn đã quen con gái Giang Nam nhỏ nhắn xinh xắn, lần đầu tiên gặp một nữ nhân cao to thế này, nhất thời không thích ứng kịp.

Ta cười khác sáo từ xa, “Ta chính là quán chủ Thạch Mộ Dung.”

Để tiện cho việc hành tẩu, ta đổi tên, ghép họ của cha mẹ vào làm tên, đọc cũng tương đối thuận mồm.

Cô gái này khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng đi nhanh nhẹn, không hề thanh tú.

Cô ấy đi tới trước mặt ta, đột nhiên móc khăn tay ra che mặt, nức nở: “Thạch quán chủ, cô phải làm chủ cho ta.”

Ta sửng sốt, “Vị đại tỷ này, chị có chuyện gì thì từ từ nói. Hai chữ ‘làm chủ’ ta thật sự không dám nhận.” Chẳng phải đây là tiết mục thường thấy khi thăng đường xử án sao, tại sao ta cũng gặp?

“Thanh quan khó quản việc nhà. Bọn họ cũng không quản.”

Ta thấy da đầu tê rần, “Ta… ta cũng không quản.” Thanh quan đã không quản cớ gì ta phải quản!

Cô ấy nức nở lau nước mắt rồi nói: “Cô mở võ quán này chẳng phải làm chỗ dựa cho phái nữ sao? Chẳng lẽ ta không phải phái nữ?”

Ta khẽ liếc cô ấy, lòng thầm nhủ, cô đúng là phái nữ, nhưng bề ngoài đâu có chân yếu tay mềm. Có điều cô ấy đã thương tâm như thế, ta tất nhiên không thể khoa trương sự cao to của cô ấy, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển cất lời: “A, đại tỷ hiểu lầm rồi. Ta là vì muốn giúp phái nữ học chút thuật phòng thân, đối phó hái hoa tặc, sao dám nhận chỗ dựa gì đó.”

Cô ấy lườm nguýt, “Vị kia nhà ta chính là … hái hoa tặc!”

Ta kinh ngạc đánh giá vị tự xưng là gia quyến của hái hoa tặc, không thể không nói là vị hái hoa tặc kia không có mắt thẩm mỹ cho lắm, sao không hái hoa tươi mà lại hái một khúc gỗ phiền phức chứ?

Ta còn đang khó xử, vị đại tỷ lại nức nở: “Đáng giận hơn là giờ hắn không quấy rối ta chỉ toàn đi quấy rối người khác.”

Ta giật mình nói: “Làm thế sao được! Bị tóm là sẽ bị kiện đấy.”

Cô ấy đau khổ cầu xin: “Thạch quán chủ, vì thế ta mới tới tìm cô.”

“Cô tìm ta có tác dụng gì?” Ta đâu có phụ trách bắt tặc trộm, đặc biệt là hái hoa tặc.

“Cô dạy ta học võ đề về quản giáo hắn.”

“Chuyện đó…”

“Hắn chê ta quá cao thiếu nữ tính, không đánh thì mắng, còn đòi bỏ vợ. Ta thà chết không đồng ý, hắn liền ra ngoài tầm hoa vấn liễu, đến khi hết bạc thì dở ngón nghề làm hái hoa tặc. Ta không học võ công thì không thể quản lý hắn.”

Tên đàn ông tồi như thế đúng là phải xử lý, ta nhìn cô ấy khóc lóc, nảy sinh sự thông cảm. Liền nói: “Đại tỷ, vậy giờ Thìn sáng mai cô đến.”

“Thạch quán chủ, ta có thể tá túc nhờ ở đây không? Giờ ta bị hắn đuổi ra khỏi nhà, không chốn dung thân, ta rất có sức lực, có khả năng làm việc nặng, chẻ củi, gánh nước, ta đều làm được.”

Ta do dự một lát, để một người xa lạ trong nhà hình như không ổn cho lắm?

“Quán chủ, ta biết yêu cầu đấy có phần mạo muội, hay là để ta ngủ nhờ dưới mái nhà là được.”

Ta nghe thế thì mềm lòng, vị đại tỷ này thật đáng thương. Ta sao có thể bắt cô ấy ngủ dưới mái nhà? Cô ấy cũng đâu phải chim sẻ.

Ta chỉ hướng tây, “Bên cạnh kho chứa củi còn một gian phòng trống, giờ chứa mấy thứ linh tinh, nếu cô không chê ở đó được không”

Cô ấy hoan hỉ thiếu điều nhảy dựng lên, “Thật tốt quá, ta vô cùng cảm kích sao có thể chê bôi!”

Vì vậy, Yên Chi võ quán của ta có thêm một người. Vị đại tỷ này mặc dù cao to khỏe mạnh, nhưng tên thì rất mềm mại nữ tính: Trần Cách Cách. Ta đọc một lần mà thấy lòng mềm nhũn, đáng tiếc vừa nghĩ đến chiều cao thiếu chút nữa chạm cửa thì thấy thật đáng tiếc, tên thật chẳng giống người.

Cô ấy đúng là rất khỏe mạnh, tạm thời cần lao dũng cảm.

Từ sau khi cô ấy đến, liền một mình đảm nhận việc chẻ củi gánh nước, có lần một kẻ trộm mới trèo lên tường, Đại Hắc Tiểu Hắc còn chưa kịp sủa, kiếm ta chưa rút khỏi vỏ, đã thấy cô ấy xoay rìu đi tới, múa rìu rất oai phong, khiến đạo tặc sợ rú lên chạy mất dép.

Ta âm thầm bội phục cô ấy dũng mãnh, vì vậy đặc biệt dụng tâm dạy võ, sau khi dạy mọi người xong thì dạy một mình cô ấy, nhưng vị Trần đại tỷ này không được thông minh lắm, có thể nói là làm người ta phát nản. Ta dạy mãi cô ấy vẫn không tiếp thu được. Đảo mắt đã qua nửa tháng, ta bắt đầu buồn bực, với tiến độ của cô ấy, chỉ sợ ta phải thu lưu cô ấy mãi, vĩnh viễn không có ngày xuất sư.

Ta quyết định tìm cô ấy nói chuyện nghiêm túc.

“Trần đại tỷ.” Cô ấy cười híp mắt nói: “Gọi Trần Cách Cách là được rồi.”

“Trần Cách Cách, là thế này. Cô xem, cô đến đây đã nửa tháng , nhưng vẫn chưa học được gì. Ta… ta rất xin lỗi, ta cảm thấy có lẽ chúng ta không có duyên phận, hay là cô tìm một sư phụ khác?”

Trần Cách Cách lập tức đứng lên, ta ngẩng đầu nhìn cô ấy nghiêm túc, cô ấy cao quá.

Cô ấy thề thốt, “Ta đã nhận định Thạch quán chủ, không đi đâu hết. Ta không tin người khác học được mà ta lại không. Bọn họ học một tháng, ta học một năm là cùng. Cùng lắm thì ta học mười năm.”

Ta âm thầm ê răng. Cô học mười năm, chẳng lẽ ta phải thu lưu cô mười năm? Ta chống tay lên trán từ từ đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Haizzz, người tốt không thể làm tùy tiện.

Quả nhiên, sau đó Trần Cách Cách càng thêm chăm chỉ phấn đấu, sáng tối đều quấn quít ta muốn học võ. Quấy rầy đến mức ta sắp chịu không nổi.

Ta dự định tìm cô ấy nói chuyện nghiêm túc lần nữa.

“Trần Cách Cách, có chuyện này, cô đến chỗ ta cũng hai tháng rồi đúng không?”

“Đúng. Hai tháng lẻ bảy ngày.”

“Thật ra ta nghĩ, mỗi người có sở trường sở đoản riêng. Ví dụ như ta, trời sinh không biết nấu ăn, bắt buộc phải nấu ăn thì tất là nửa sống nửa chín, mùi vị khó ăn.” Ta định nói tiếp, cô trời sinh không có tố chất học võ, có lẽ nên từ bỏ đi.

Nhưng ta chưa kịp nói đến chuyện chính, Trần Cách Cách đã vỗ ngực nói: “Không sao, ta sẽ nấu cơm, từ ngày mai ta phụ trách cả việc nấu ăn.”

Ta nghẹn lời, câm nín, giải tán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui