Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Nhậm Cầu thở dài đưa Bạc Nhan về nhà họ Tô, sau khi xuống xe, cậu ta nhìn theo bóng dáng gầy yếu của Bạc Nhân, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, cuối cùng hét to tên Bạc Nhan.

“Có chuyện gì vậy?” Bạc Nhan tò mò, nhìn thấy ánh mắt Nhậm Cầu đang nhìn mình dần trầm xuống, ban đầu cô còn có phần không rõ, sau lại hiểu ra, những cảm xúc khó có thể nói thành lời này của Nhậm Cầu, có lẽ giống y như tâm tình của cô đối với Đường Duy

Bạc Nhan dừng lại, liếc nhìn sân nhà họ Tô một cái, hít sâu một hơi rồi cười nói với Nhậm Cầu: “Tôi không sao, thật đó, cậu đừng lo lắng.”

Càng như vậy, Nhậm Cầu càng cảm thấy lo lắng. Thực ra Bạc Nhan nhìn rất rõ lòng người, nhìn rõ người ta suy nghĩ cái gì, cậu ta muốn khuyên bảo thế nào, dưới câu an ủi của Bạc Nhan thì cậu ta căn bản không có cách nói ra câu sau.

Bạc Nhan phất tay với Nhậm Cầu: “Cậu muốn nói cái gì, thật ra tôi đều biết, tôi cũng rất cảm ơn cậu hôm nay bằng lòng đứng ra giúp tôi, chỉ là phó hội trưởng…” Bạc Nhan dừng vài giây.

“Không, cậu thích tôi gọi cậu là Nhậm Cầu đúng không? Nhậm Cầu, cảm ơn cậu bằng lòng giúp đỡ, nhưng có một số việc không phải lý trí có thể khống chế được đâu.”

Tựa như biết chuyện thích Đường Duy là rất không lý trí, chỉ là cho dù đại não biết chuyện này là không tốt, nhưng vẫn không thể ngăn cản tình cảm của mình nảy sinh.

Đây là điểm đáng buồn nhất của Bạc Nhan.

Cô quay người đi về nhà của mình, Nhậm Cầu ngồi trên xe taxi nhìn bóng dáng Bạc Nhan đi xa, nhìn cô trầm mặc mở cửa nhà họ Tô, bằng nhiên cảm thấy bóng dáng của cô có phần có don.

Bạc Nhân đứng ngoài cửa nhà mình hồi lâu, mím môi đấy cửa ra, người giúp việc bên trong hơi giật mình, sau đó nói: “Trời ạ, có chủ nhỏ đã trở lại rồi sao?”

Cô chủ nhỏ.

Cái tên này đã bao lâu chưa từng nghe lại?

Bạc Nhan yếu ớt nở nụ cười: “Má Vương, xin lỗi dì, cháu đột nhiên lại trở về lúc đêm khuya như vậy”

“Xin lỗi cái gì chứ, ai nha Nhan Nhan, lại đây má Vương nhìn xem, cô chủ lại cao hơn rồi.”

Má Vương nhiệt tình ôm lấy Bạc Nhan: “Không phải ở cùng với cậu chủ nhà họ Bạc, cùng chăm sóc giúp đỡ nhau học tập à? Sao đột nhiên cô chủ lại về nhà? Có phải là cô chủ nhớ nhà không?”

Những lời này bỗng nhiên khiến trái tim Bạc Nhận đau nhói, có không biết nói thế nào với người trong gia đình, rằng cô đã bị đuổi ra ngoài.

Sụt sịt cái mũi, Bạc Nhan nói theo lời má Vương: “Đúng ạ, dạo này thi cử nhiều, áp lực lớn, cho nên muốn về nhà, ba cháu đầu, ba cháu đi ngủ rồi a?”

“Ông chủ đang nghỉ ngơi, cháu có muốn ăn khuya không?

Mã Vương làm cho cháu ”

Mã Vương trìu mến vuốt mặt Bạc Nhan “Cháu gầy đi rồi, tính cách Đường Duy có tốt không? Lúc ở chung với thằng bé có thấy thoải mái không?”

“Dạ. ” Không thể nói sự thật ra, Bạc Nhan nén tủi thân, nói: “Anh ấy rất tốt, thành tích học tập đặc biệt tốt, còn có thể giúp đỡ cháu”

Chỉ là nói lời này, trong đầu Bạc Nhan nhớ tới câu nói trào phúng mình của Đường Duy, bén nhọn lại lạnh lùng, luôn hung hãng đâm vào chỗ đau của cô.

Khẽ cong khỏe miệng, Bạc Nhan nói: “Má Vương, cháu muốn ăn cháo, còn muốn ăn nem rán “Đây chính là món ăn sở trường của má Vương!” Mã Vương yêu thương nhìn Bạc Nhan: “Được rồi, buổi tối tẩm bổ cho Bạc Nhan, ngày mai mấy giờ đi học?”

“Cháu không đi… Tiếng nói của Bạc Nhan thấp xuống: “Cháu… Cháu muốn xin phép nghỉ ngơi một thời gian. Tới trường học, sẽ gặp được Đường Duy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui