Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Sau khi Đường Duy trở về, Nhâm Cừu trấn an các bạn học ở đây, hơn nữa cũng để Từ Dao hỗ trợ xử lý chút chuyện, thế này mới xem như tình thế đã qua, đuổi Tô Nghiêu bình an vô sự về lớp xong, Nhâm Cừu thở dài, quay về văn phòng Hội học sinh cùng Từ Dao.

“Nói thật thì… Bạn học Tô Nghiêu tự nhiên xông lên làm tôi giật cả mình.”

Từ Dao nghĩ chút thôi cũng sợ, có thể là cô ấy vẫn nhớ tới ánh mắt của Tô Nghiêu sau khi kết thúc, cô ấy rất nhanh tay xử lý xong văn kiện nói: “Bạn học Tô Nghiêu rốt cuộc là bị cái gì kích động đến gì?”

Nhâm Cừu liếc nhìn Từ Dao một cải, sau đó đẩy kính mắt: “Chuyện Bạc Nhan bị chụp lén khi trước, cậu ấy cảm thấy có người cố tình làm thế.”

Lời này khiến cho Từ Dao đổi sắc mặt: “Cậu đang hoài nghi mình à?”

“Trên thực tế thì đúng vậy.

Nhâm Cừu không thừa nước đục thả câu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Dù sao chuyện Bạc Nhan thích Đường Duy không nhiều người biết, bởi vì bình thường Bạc Nhan đều giấu suy nghĩ của mình rất sâu, cho nên hầu như không mấy người biết rằng cô bé… Thích Đường Duy, tuy rằng chuyện này bình thường cũng có nghe đồn nhiều nhưng tất cả mọi người không nghĩ nhiều.”

Cho nên người có thể biết rõ chuyện này cũng chỉ có thể là người bên cạnh Đường Duy Nhưng người có thể tiếp cận được người bên cạnh Đường Duy cũng không nhiều, Bạc Nhan thì không thể tự hại mình, như vậy còn lại, có thể qua lại nhiều với Đường Duy cũng chỉ còn có Từ Dao Hội trưởng Hội học sinh.

“Hơn nữa.”

Nhâm Cừu dừng lại một chút: “Tôi cũng nhìn thấy được, cậu bình thường khá là thích Đường Duy nhỉ?”

Sắc mặt Từ Dao trắng bệch, lòng bàn tay toát mồ hồi: “Không… Cậu nói cũng đúng, nhưng mà phân tích như vậy cũng chỉ đơn giản là đoán ra tôi ư? Tại sao tôi phải làm chuyện này…”

“Tôi không biết động cơ của cậu là gì, tôi chỉ biết giải thích thôi. Có lẽ cũng có những người khác nhưng mà giờ, Từ Dao, cậu là người mà tôi nghĩ ngờ nhất.”

Từ Dao đột nhiên thở dốc: “Tôi thừa nhận là tôi có chút tình cảm với anh Đường Duy, cũng chỉ có chút như vậy cũng có thể nhận ra Bạc Nhân có thể là thích Đường Duy, nhưng… Thật sự không phải tôi…”

Vẻ mặt của cô ấy không giống như giả vờ “Bởi vì chạng vạng hôm đó, tôi xử lý chuyện ở Hội học sinh, cùng họp với giáo viên đến khuya, đây là sự thật”

Từ Dao gấp đến mức trán cũng toát mồ hôi: “Tôi biết, có thể vì hành động bình thường của tôi sẽ khiến cậu cảm thấy tôi có tâm tư khác với Bạc Nhan… Nhưng mà, không phải bình thường con gái cũng nói chuyện với nhau sao? Tôi thật sự không động chạm gì, tôi cũng không thể làm, dù sao thì nếu chuyện bại lộ thì tôi đây còn làm Hội trưởng Hội học sinh kiểu gì?”

Nhâm Cừu không nói gì.

Từ Dao vội khóc: “Thật sự không phải tôi, sợ rằng rất nhiều động cơ đang chỉ về tôi nhưng thật sự không phải tôi. Tôi phải làm gì thì cậu mới tin đây?”

“Thật ra thì dù là ai cũng không quan trọng.”

Sau khi xác nhận rằng Từ Dao không nói dối, trong lòng Nhâm Cừu cũng nhẹ nhàng thở ra rồi cậu lấy một tờ văn kiện trong xấp giấy tờ để trên bàn Hội học sinh.

Từ Dao vừa tiến lên nhìn đã đờ người ra.

“Đây là…

“Đây là giấy Bạc Nhan tự mình ký tên xác nhận. Nhâm Cừu đập bàn: “Tính chân thật cậu không cần hoài nghi, đây là chuyện thủ tục tôi làm thay cô bé.”

Hơi thở của Từ Dao chậm lại: “Đối với Bạc Nhan như vậy… Không công bang…”

“Trên thế giới này không có sự công bằng, kể cả trong tình cảm” Nhâm Cừu đưa giấy tờ qua: “Hội trưởng Hội học sinh, cần con dấu của cậu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui