Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Tối hôm đó, sau khi tan tiệc, Đường Duy một mình đợi ở dưới hầm để xe, Sakahara Kurosawa và Từ Thánh Mẫn song vai đi cạnh nhau, nhìn thấy cậu ta đứng một mình liền chào hỏi: “Ồ, cậu làm sao vậy, một mình đứng đây.”

“Chờ hai người xong đó.”

Đường Duy cố ý nói câu này, khiến Từ Thánh Mẫn chọc chọc ngực Đường Duy, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Hey ai đây ta? Cậu đang đợi Từ Dao đúng không? Đợi cô ấy đến, tối nay hai người sẽ cùng sẽ cùng nhau đi thuê phòng sao?”

“Cậu Từ trong đầu cậu toàn nghĩ cái gì vậy, quá đen tối.” Nhậm Cầu cười đi tới: “Đường Duy uy, tôi tưởng cậu đi trước rồi, vừa tìm cậu một vòng trong buổi tiệc.”

“Cậu Nhậm…” Từ Thánh Mẫn kéo dài giọng, như thể đang cố ý nói với giọng điệu này: “Tôi còn tưởng rằng cậu cũng đi tìm Bạc Nhan rồi chứ.”

Nhậm Cầu dừng lại, nhận thấy vẻ mặt của Đường Duy ở một bên cũng có chút thay đổi, lập tức nói: “Bạc Nhan đi trước rồi, không phải chúng ta đợi đi chỗ khác chơi sao? Đường Duy?”

Ném vấn đề lại cho Đường Duy, Đường Duy hồi thần lại, vô cùng buồn chán nhếch nhếch khóe miệng: “Không quan trọng, tôi còn chưa nghĩ ra nên đi đâu. Chỉ là tôi không muốn ở lại buổi tiệc với mấy ông già này, nên tôi về sớm thôi.”

“Hóa ra cậu cũng không thích như vậy.”

Từ Thánh Mân nháy nháy mắt: “Vậy thì đêm nay… Có muốn anh đây đưa các cậu đi sung sướng?”

“Đừng!” Sakahara Kurosawa là người đầu tiên đưa tay ra: “Đừng đừng, tôi chịu không nổi cách tiêu khiển của cậu Từ, nam nhân bình thường không thể tiếp thu nổi.”

“Có phải là đàn ông không vậy?” Từ Thánh Mẫn cười mắng một cậu: “Kurosawa, cậu đúng là đàn bà. “Không có phẩm chất.” Sakahara Kurosawa trợn trắng mắt: “Tôi giống cậu sao? Tôi sẽ không theo cậu đi ra ngoài làm loạn đầu. Ba tôi mà biết, tôi sẽ bị đuổi về nước, cả đời không thể qua đây tìm cậu đâu. “

“Xong rồi, hình tượng nhân vật phản diện của Từ Thánh Mân trong lòng các bậc phụ huynh đã chắc đinh đóng cột rồi.”

Nhậm Cầu vỗ vỗ tay: “Anh không muốn vớt vát lại chút thể diện của mình trong cảm nhận của mọi người sao?”

“Vớt vát? Thể diện?” Từ Thánh Mẫn như nghe thấy một câu nói đùa: “Ơ, ngạc nhiên ghế, tôi cần vớt vát cái gì chứ, tôi vốn đã như thế này, cũng lười làm bộ làm tịch.”

Lười làm bộ làm tịch.

Những lời này đâm thẳng vào tim Đường Duy, anh chợt nhớ đến cảnh tượng áp Bạc Nhan vào tường ở góc khán đài lúc đó. Khi người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn cậu chẳm chẳm, ánh mắt đầy cô đơn và kiêu ngạo, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối và bất lực năm đó.

Bản thân cô là một người cứng cỏi, Đường Duy biết rất rõ điều này, nhưng cậu càng biết rõ hơn sự cứng cỏi đó của Bạc Nhan vô dụng đối với cậu. Vì vậy, Bạc Nhan không bao giờ làm trái lời cậu, nhưng bây giờ…

Toàn thân cô là gai nhọn, cậu chỉ hơi lại gần sẽ bị đâm trúng.

Không nghĩ nữa, Đường Duy dứt khoát đút tay vào túi lấy điện thoại di động ra, hỏi Nhậm Cầu: “Số điện thoại di động của Bạc Nhan đã thay đổi chưa?”

“Ho?”

Mọi người xung quanh vô cùng sửng sốt khi nghe cậu ta chủ động nhắc đến chuyện của Bạc Nhan: “Sao cậu lại… đột nhiên hỏi thông tin liên lạc của Bạc Nhan?”

“Tôi biết rồi.” Từ Thánh Mẫn sờ sờ cằm, trong ánh mắt mờ ám không giải thích được, nhìn Đường Duy giống như đang nhìn đồng loại của mình, trên miệng vẫn lảm nhảm: “Tuy rằng cậu có Từ Dao, nhưng Bạc Nhan dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau của cậu, hơn nữa Bạc Nhan còn đẹp như vậy mà… ừm, làm bạn giường cũng không tệ, phát triển mối quan hệ lâu dài có thể làm một chút, tôi ủng hộ cậu.”

Nghe được những lời này, Đường Duy thật sự muốn đấm Từ Thánh Mẫn dính vào tường cũng không thể rút ra được, may mà quan hệ của cậu ta với Từ Thánh Mân cũng coi như là khá tối, nếu đổi thành người khác, phỏng chừng lúc này đã bị Đường Duy đánh cho dở sống dở chết rồi.

Nhưng cũng may người này là Từ Thánh Mẫn, con người này từ trước đến nay luôn phản nghịch đi ngược lại lẽ thường, cho nên mới dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, hay nói một cách khác – bởi vì người này dám, những gì anh ta nói là thứ mà người khác chỉ dám nghĩ mà không dám làm. Đường Duy hít sâu một hơi, Nhậm Cầu đừng đối diện gửi số điện thoại di động của Bạc Nhan cho cậu ta, Đường Duy lại hỏi: “Hai năm qua cậu vẫn luôn liên lạc với Bạc Nhan sao?”

“Ừ.” Nhậm Cầu không giấu giếm, khi đưa cho Đường Duy số điện thoại của Bạc Nhan cũng vậy không hề che giấu. Cậu cảm thấy sự việc phát triển như vậy rất bình thường, hơn nữa cậu cũng không phải là gì của Bạc Nhan, nên hào phóng cho số điện thoại: “Cô ấy từ khi ra nước ngoài luôn dùng số điện thoại di động này.”

Đường Duy cúi đầu nhìn lướt qua dãy số, sau đó cất điện thoại: “Được rồi, Thánh Mân, báo địa chỉ.”

“Địa chỉ nào?” Từ Thánh Mân bị hang động nghĩ một đẳng làm một nẻo của Đường Duy làm cho không biết đâu mà lần. “Địa chỉ để đi chơi.” Đường Duy nhoẻn miệng cười: “Theo ngài Từ đây học hỏi thế nào là “hôm này có rượu hôm nay say”. “Đậu xanh.” Từ Thánh Mân nheo mắt lại: “Đường Duy, thằng nhóc này, trong đầu có gì không vậy.”

Một giờ sau, Lam Thất Thất đang kéo Bạc Nhan nhảy nhót đu đưa trong quán bar, vừa lắc lư vừa lấy dưa hấu cắt miếng phục vụ mang lên nhét vào miệng Bạc Nhan. “Từ từ…”Bạc Nhan nuốt không kịp: “Cậu đang cho heo ăn à? Tớ ăn gần như thở không ra hơi rồi.”

“Chậc chậc.” Lam Thất Thất cau mày: “Khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn, ăn dưa hấu cũng phiền vậy.”

“Đó là bởi vì cậu quá thô lỗ.”

Bạc Nhan dựa vào bên người Lam Thất Thất, còn có Tô Nghiêu ngồi ở một bên, bên cạnh còn có mấy con cháu nhà danh giá mà Lam Thất Thất gọi đến, mọi người chơi rất vui vẻ, cùng nhau vung tay theo nhịp điệu nhạc điện tử trong quán bar, giống hệt như cảnh đảm phú nhị đại ăn chơi trác táng trong phim truyền hình. “Bạc Nhan, câu nói xem em trai cậu Tô Nghiêu đẹp trai như vậy, gần đây có cô gái nào theo đuổi không?”

Lam Thất Thất nghiêng người nói một câu bên tại Bạc Nhan, Bạc Nhan đang thản nhiên nhấp một ngụm rượu, hơi nhướng mày: “Nghiêu Nghiêu? Mặt em ấy tôi nhìn chán rồi.”

“Cao cao gầy gầy mặt mũi thanh tú.” Lam Thất Thất nháy mắt nói: “Tớ có chút muốn giới thiệu bạn gái cho em ấy.”

“…” Bạc Nhan ngừng lại một chứt: “Cũng được, tớ rất muốn nhìn xem chị đại cậu đây không coi ai ra gì đi thu dọn cho con gái như thế nào.”

Lam Thất Thất thích ghép cặp người khác như này, vừa nghe thấy chị người ta đã đồng ý, cũng không quan tâm đến bản thân em trai thấy thế nào, vỗ đùi rồi đứng dậy, không ngờ vừa đứng dậy đi tới bên cạnh, liền bị dọa suýt phun ra ngụm rượu trong miệng.

Bạc Nhan ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lam Thất Thất vọt tới như gắn tên lửa, lại loảng xoảng một tiếng ngồi xuống, làm cô giật mình, sau đó Lam Thất Thất ấn mạnh vào vai cô, nói với cô: “Xong rồi, sao lại trùng hợp vậy, mấy người Đường Duy cũng đền đây!”

Cũng đến đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui