Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Duy bị lời của cô làm cho sững sờ, đến khi hoàn hồn, vẻ mặt anh đã mang theo một chút sát khí, anh híp mắt, ánh mắt như đao, lạnh lẽo thấu xương nhìn về phía Bạc Nhan: “Lập lại một lần nữa?”

Bạc Nhan được Từ Thánh Mẫn đỡ, phía sau lưng, Tô Nghiêu cùng

Lam Thất Thất chăm chú nhìn cô, cô mỉm cười vui vẻ nhìn vào đôi mắt đầy lửa giận của Đường Duy, không chút sợ hãi: “Anh muốn tôi lặp lại lần nữa thì tôi lặp lại lần nữa. Tôi uống say không liên quan gì đến anh.”

Nói xong, cô vùng khỏi tay Từ Thánh Mẫn, Từ Thánh Mẫn nhún nhún vai: “Không có việc gì chứ?”

“Không sao.”

Bạc Nhan chắp tay với anh ta hệt như một người anh em thân thiết, sau đó ngoắc ngoắc Lam Thất Thất cùng Tô Nghiêu: “Đến đây!”

“Cậu uống nhiều như ông bác già vậy.”

Lam Thất Thất lầm bầm bước tời: “Lần sau có đưa cậu đi chơi cũng tuyệt đối không gọi Thánh Mẫn theo, tớ thấy anh ta không có ý gì tốt cả.”

“Cô nói vậy không đúng nha!” Từ Thánh Mân giang tay, nói: “Tôi thấy cô ấy uống say quá nên mới giúp đỡ một chút, sao các người có thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử vậy chứ. Bạc Nhan, tôi không làm bậy đâu.”

Tô Nghiêu đứng trước mặt Từ Thánh Mẫn, phòng như phòng cướp, kéo Bạc Nhan ra sau mình, nào ngờ Bạc Nhan lại duỗi tay, nhẹ nhàng nằm lấy tay cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy ngạc nhiên.

Lúc quay đầu lại thì thấy cô cúi đầu, nói khẽ: “Về nhà thôi.”

Tô Nghiêu còn định nói gì thêm, nhưng khi nghe thấy lời của Bạc

Nhan, một bụng lửa giận của anh thoảng chốc biến mất, còn Nhậm Cầu thì đứng bên cạnh quan sát Bạc Nhan. Đường Duy nhưởng mày, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Cô cần gì ăn nói khép nép như vậy? Còn nữa, người đàn ông này…

Bạc Nhan cười nhẹ, hệt như một người say, mượn rượu làm loạn, không chút sợ hãi: “Cậu ta là em trai tôi, sao nào?”

Em trai?

Chân tướng bất ngờ này khiến

Đường Duy sửng sốt, tuy nhiên, cậu lại tỏ vẻ mình không quá ngạc nhiên, mặc dù trong lòng cậu đã nhấc lên cơn sóng lớn.

Em trai…? Người này là em trai của Bạc Nhan? Từ lúc nào… (hó trách lúc trước cậu luôn cảm thấy Tô Nghiêu trông quen mắt, nhưng lại không cách nào nhớ nổi cậu ta là ai. “Hai năm trước, lúc anh gặp nó, đúng lúc nó vừa đi du học trở về, anh không nhớ được cũng là chuyện thường thôi, Tô Nghiêu đã xuất ngoại một khoảng thời gian dài, tất cả mọi người cũng sớm quên rồi.”

Bạc Nhan cùng Tô Nghiêu sóng vai đứng cạnh nhau, thân hình mảnh khảnh của cô tạo thành một cái bóng dài nhọn kéo lê trên mặt đường, dưới ánh đèn mờ tối, thoắt ẩn thoắt hiện.

Yết hầu Đường Duy lên lên xuống xuống, nếu nói vậy. Lúc trước, khi Tô Nghiêu vừa chuyển trường đến, cậu ta che chở Bạc

Nhan, hoàn toàn là vì muốn che chở chị gái mình.

Mà lúc đó, cậu đã nói gì khi thấy Tô Nghiêu che chở Bạc Nhan?

Cậu không nghe Bạc Nhan giải thích, mỗi Bạc Nhan muốn giải thích về mối quan hệ của bọn họ, Đường Duy luôn thẳng thừng cắt ngang lời cô, sau đó dùng những từ ngữ độc ác để đáp lại.

Cho nên…

Không phải Bạc Nhan chân chừ không giải thích, mà do cậu… Cậu vốn không cho cô cơ hội để giải thích.

Bạc Nhan thờ ơ liếc nhìn Đường Duy, sau đó nói với Tô Nghiêu: “Em lái xe đến à?”

“Không, để em gọi tài xế đến đón.”

Tô Nghiêu lấy điện thoại ra: “Ba nói tối nay sẽ sắp xếp lại phòng cho chị.

Cách bọn họ trò chuyện là cách trò chuyện thông thường giữa chị gái và em trai, thế nhưng đến lúc này, biết được chân tướng, Đường Duy lại cảm thấy trong lòng rét lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui