Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đây thật sự chỉ là nói đùa thôi.

Bạc Nhan chỉnh lại tóc: “Tôi chỉ là muốn hỏi xem tối nay cô Từ ở đầu, dù sao không phải cô ấy đã ở bên cạnh anh rất lâu sao?

Đường Duy tức giận đến bật cười: “Bây giờ cô ở trước mặt tôi cố ý nhắc đến Từ Dao là muốn khiến tôi tức giận sao?” chứ

Cô cười: “Sao cậu Đường có thể tức giận với phụ nữ được Đường Duy bị lời nói của cô làm cho khựng lại, sau đó nụ cười càng ngày càng phát lạnh: “Hôm nay cô cứ muốn chống đối với tôi như vậy đúng không?”

“Tôi không có chống đối anh.”

Bạc Nhan đứng ở đó, gương mặt trắng nõn, biểu cảm lạnh nhạt, cho dù trong mắt cô không che giấu được sự chống đối với Đường Duy, nhưng cô vẫn cưỡng ép mình đứng trước mặt Đường Duy, là ra tư thế ổn định. “Là anh chủ động đến tìm tôi. Khỏe miệng cô cong lên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, có vô số người nhìn về phía cô

Ánh mặt của mọi người đều tập trung vào khuôn mặt đang cười nhẹ của cô, cô để mọi người đánh giá mình, trải qua hai năm mài giũa, cô càng lãnh đạm hơn khi đối mặt với Đường

Duy: “Tôi còn không biết hôm nay anh lại đặc biệt đến đây. “Cô ấy đang nói chuyện với ai vậy? “Hình như là cậu Đường?”

“Thật sao, hai người họ quen biết sao?”

“Không phải Đường Duy thích Từ Dao sao?”

“Này. Anh trai của Từ Dao hôm nay cũng ở này, cẩn thận bị nghe thấy đấy.”

“Các người không biết sao? Trước kia Bạc Nhan và cậu Đường cùng nhau lớn lên đấy, hai người bọ họ thân thuộc, là rất bình thường.”

Tiếng bàn tán khiến vẻ mặt Bạc Nhan hơi thay đổi, nhưng cô vẫn nhìn thắng Đường Duy.

Trong né tránh được, vậy thì có thể ngồi xuống bắt tay với kẻ thù, sau đó có thể kết bạn với họ. “Nếu như anh không để ý.

Có một người phục vụ đi qua, Bạc Nhan chủ động cầm ly rượu trong đĩa của phục vụ lên: “Hay là chúng ta uống một lý? Cảm ơn anh đã đến tham gia tiệc sinh nhật của ba tôi.”

Đường Duy đứng đối diện với Bạc Nhan, nhìn nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô, trong lòng vừa đau vừa ngứa ngáy. Cậu biết Bạc Nhan xinh đẹp thế nào, hai năm trước đã biết rồi.

Hai năm trước, nên giữ lấy cô lại bên mình, giấu đi.

Đường Duy giả dối lấy một lý khác trong đĩa của phục vụ, chạm ly với Bạc Nhan.

Có bao giờ bạn nghĩ, có một ngày người cụng lý với bạn, cũng là người đã từng đụng chạm thân thể với bạn, dựa vào lồng ngực bạn không?

Trong mắt Bạc Nhan lóe lên một tia cảm xúc khác, vừa mới đặt ly rượu xuống, ngoài cửa đã vang lên một giọng nữ trong trẻo. “Xin lỗi tôi đến muộn rồi.”

Mọi người nhìn về phía cửa, thấy Từ Dao mặc lễ phục màu đen, đi giày cao gót đang từng bức tiếng vào, mỗi một bước đi dường như đều thu hút ánh nhìn của mọi người vậy, tự động đưa sự chú ý lên trên người mình, đến thắng bên cạnh Đường Duy.

Cô ta giống như đang phòng bị Bạc Nhan vậy, vừa đi đến bên cạnh Đường Duy, đã dùng một ánh mắt hung dữ nhìn về phía Bạc Nhan, dường như đang cảnh cáo Bạc Nhan đừng có mà giở trò vậy. “Không ngờ cô thân với Đường Duy như vậy, nhưng tôi lại đến muộn, không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người được”

Những lời này vô cùng ám muội, giống như Bạc Nhan và Đường Duy qua lại lét lút sau lưng Từ Dao vậy.

Bạc Nhan không hề cảm thấy chột dạ: “Đến muộn cũng là chuyện bình thường thôi, cô Từ nhất định là bận trang điểm, muốn hôm nay phải thật là lộng lẫy, mới có thể có màn ra mắt hoành tráng cuối cùng đúng không?”

Đang mỉa mai Từ Dao trang điểm là có động cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui