Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

“Lời nói này rất ghê gớm sao?”

Hai tay của Lam Thất Thất khoanh trước ngực, cô ấy nhíu mày: “Vậy thì bên cạnh các người cũng không thiếu phụ nữ, muộn như vậy rồi mà còn tới đây để làm gì? Chẳng lẽ là tìm Bạc Nhan sao?”

Lời này khiến cho vẻ mặt của Đường Duy hơi thay đổi một chút, nhưng cậu cũng không nói ra, chỉ là lạnh lùng đáp lại: “Chúng tôi làm như thế nào, cũng không liên quan gì đến cô đúng không?”

“Quả thật là không liên quan gì tới tôi.”

Nhìn Bạc Nhan vẫn luôn trầm mặc ở phía sau một cái, Lam Thất Thất dứt khoát ngăn phía trước Bạc Nhan: “Chỉ là tôi cảm thấy nhìn các người giống như là tới vì Bạc Nhan, cho nên mới phải bảo vệ cô ấy cho tốt. Nếu như các người tới tìm người khác, vậy thì không liên quan gì tới tôi, thích làm thế nào thì làm.”

Từ Thánh Mân lập tức hết ngõ nói nổi, cái người Lam Thất Thất này là trực tiếp nói hết lời luôn.

Ánh mắt của Đường Duy áp chế xuống, như là mang theo hàn ý vô cùng vô tận.

Lam Thất Thất có chút kinh hãi, cô ấy không ngờ Đường Duy có thể dùng ánh mắt không hề cố kỵ gì như vậy mà nhìn cô ấy. Dù sao thì từ trước đến nay quan hệ của nhà họ Lam và nhà họ Bạc luôn tốt, con cái hai nhà cho dù có nhìn không thuận mắt nhau thế nào đi nữa thì cũng sẽ không bày ra ngoài mặt.

Nhưng bây giờ, giờ này khắc này, ánh mắt của Đường Duy mảy may không chút che dấu mà để lộ ra ý thù địch.

Ý thù địch này. Rốt cuộc là ý thù địch với ai chứ?

Lam Thất Thất không dám nghĩ nhiều, ánh mắt của Đường Duy đã làm cho cô ấy có chút không dám nhìn thẳng rồi.

Cô ấy dứt khoát kéo Bạc Nhan một phen: “Thôi bỏ đi, lười nói với các người.”

Nói xong lại muốn đi vào bên trong, giống như là chưa từng phát hiện ra hai người bọn họ vậy. Đường Duy và Từ Thánh Mẫn gọi bọn họ: “Đi đâu?”

“Đương nhiên là quay về tìm bạn của chúng tôi rồi.”

Giọng nói vừa rơi xuống thì một bóng người cao gầy đi tới từ bên trong, Đường Duy nhìn khuôn mặt thì thấy còn có hơi quen quen.

Lúc cậu nhìn thấy khuôn mặt tới gần của người nọ liền nhíu mày.

Là Vinh Sở.

Đường Duy hơi giật mình, Vinh Sở cũng kinh ngạc, anh ta bất ngờ đi tới phía trước cậu, ánh mắt chỉ nhìn Bạc Nhan: “Ra ngoài hít thở không khí lâu như vậy, anh còn cho rằng em bị người khác bắt mất.”

“Không có.”

Bạc Nhan lắc đầu: “Chỉ là tiện đường chào hỏi với người khác một cái.”

Người khác.

Đường Duy và Từ Thánh Mẫn ở trong miệng Bạc Nhan, biến thành loại danh từ “Người khác” này.

Nghĩ tới cái gì đó, Đường Duy hơi nheo mắt lại: “Đêm nay cô đi cùng với anh ta sao?”

“Không được sao?”

Bạc Nhan không ngờ người vẫn luôn có thái độ trầm mặc trước kia, bây giờ nếu vấn đề của Đường Duy hỏi rõ ràng như vậy thì cô cũng không che dấu nữa: “Thất Thất gọi tôi ra ngoài chơi, tôi tiện đường gọi Vinh Sở đi cùng. Sao vậy?”

Sao vậy?

Thế mà lại cô còn ra vẻ bình tĩnh như vậy mà hỏi cậu sao vậy.

Đường Duy theo bản năng cảm thấy cổ họng của mình có một loại ảo giác hô hấp gia tốc, Nhìn thấy Vinh Sở tiến đến bên cạnh Bạc Nhan, không có cảm giác khoảng cách xa lạ một chút nào, ngược lại giống như một người bạn cũ quan tâm cô, trong lòng trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu.

Rốt cuộc là khó chịu vì cái gì, chính cậu cũng không tìm ra được lý do. Có thể là trước kia người phụ nữ này chỉ biết lấy lòng mình, nhưng bây giờ….

Thế mà lại có người đàn ông khác, đang lấy lòng cô.

Khiến cho cậu cực kỳ không quen.

Bạc Nhan nhìn Vinh Sở: “Vào thôi, chúng ta tiếp tục. Em hít thở không khí một chút, bây giờ cảm giác say đã tỉnh táo lại một chút rồi.”

“Vậy thì tốt, còn sợ em uống nhiều.”

Vinh Sở nở nụ cười: “Mọi người còn đang đợi em trong đó.”

“Vậy em len lén chuồn ra ngoài thì phải nên phạt rượu rồi.”

Bạc Nhan cố ý trêu ghẹo mà nói: “Lát nữa bọn họ sẽ không nhìn chằm chằm vào em chứ?”

“Ha ha, tự cầu phúc đi.”

Giọng điệu của hai người vô cùng thân thiết, nói đùa với nhau mà cũng cũng lúng túng một chút nào, chính là sự thân thiết như vậy, đâm vào trong måt Đường Duy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui