Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Cô rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, bình thường đến mức người ta không thể nhận ra có gì sai trong bộ trang phục này, nhưng ngay cả như vậy. Diệp Tiêu vẫn cảm thấy trong đầu mình có một nỗi bồn chồn không kiểm soát được. Cậu ta nhìn Bạc Nhan đang vội vàng định đi tầm, giọng nói từ trong cổ họng đã vô thức trở nên khàn đặc: “Cô cứ như vậy định đi ngủ sao?”

“Um.”

Bạc Nhan trả lời thờ ơ như thường, dường như không quan tâm đến một người đàn ông to lớn như Diệp Tiêu đứng ở đây, sau đó cầm lấy điện thoại di động: “Nếu anh cũng cần đi tắm… “Cô không cảm thấy lo lắng chút nào sao?”

Diệp Tiêu cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình đã bị kỳ thị nghiêm trọng: “Hay là cô đã quen làm chuyện này? Bạc Nhan, tôi và cô ở cùng một phòng với nhau. “Tôi còn không lo lắng thì anh lo lắng gì chứ?”

Bạc Nhan như đang xem một câu chuyện cười: “Anh cho rằng tôi là loại người gì, không cần phải xem như đang ở chung với kẻ thù đó chứ? Tôi nghỉ ngơi trước đây, anh cứ tự nhiên.

Nói xong, cô cứ như vậy leo lên giường, đem chăn đắp lên người, thu vào trong chăn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tán gấu xuyên quốc gia cùng Lam Thất Thất.

Diệp Tiêu bị hàng loạt hành động của cô làm cho choáng váng, đứng hình hồi lâu mới nhận ra mình rất buồn cười, người phụ nữ này chưa từng quan tâm đến thể diện của chính mình, cậu ta làm gì mà cứ phải rón ra rón rén như vậy? Thật giống như…

Có vẻ giống như đang quan tâm đến cô.

Nghĩ vậy, Diệp Tiêu liên mặc kệ cô, cầm quân áo bước vào phòng tắm tắm rửa, vừa từ phòng tam đi ra, vừa vặn nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh Bạc Nhan cùng Lam Thất Thất nói chuyện, Bạc Nhan thấy cậu ta thì lớn tiếng nói: “Khi nào anh đi ngủ thì nhớ tắt đèn”

Cả hai người đều ngủ ở hai cạnh giường, chăn bông ở giữa thật sự có thể nằm thêm một người nữa. Lam Thất Thất giọng nói kích động truyền đến: “Bạc Bạc

Nhan, tớ còn thấy kích thích hơn so với cậu đó, cậu đã trưởng thành như vậy, rốt cuộc cũng ngủ chung cùng đàn ông rồi! Diệp Tiêu hồi hộp trong lòng.

Nhưng cậu ta vẫn giả vờ như không biết chuyện gì, an phận giả vờ ngủ say, ở bên giường bên kia kéo chăn bông đến, Bạc Nhan kéo giật chăn bông lại.

Lần này Diệp Tiêu phát hỏa, ở cùng phòng với Bạc Nhan không hiểu sao lại khiến cậu ta cảm thấy toàn thân không thoải mái, giờ cậu ta không nhịn được nữa, cuối cùng lạnh giọng hét lên: “Cô cướp chăn bông của tôi làm gì vậy?”

Giọng nói đáng sợ tới mức Lam Thất Thất ở đầu kia thay đối sắc mặt, Diệp Tiêu đang tức giận sao?

Bạc Nhan nói: “Đương nhiên phải cướp… Tôi ở bên này cũng không có chăn. “Vậy nếu cô kéo qua đó, tôi bên đây sẽ không có!”

“Cái đó.” Bạc Nhan nói: “Vậy thì anh… lại gần chút, đừng sợ, tôi sẽ không chạm vào anh đâu Điều này cứ như thể Diệp Tiêu là một cô con gái nhà lành xuất thân từ một gia đình nề nếp vậy!

Diệp Tiêu tức giận: “Mẹ nó tại sao cô không lăn qua đây? Tại sao tôi lại phải đến đạp nhờ chăn của cô chứ?”

“Anh…” Bạc Nhạn cũng rướn cổ. “Tôi chỉ ở đây, anh đừng có ba hoa nhiều lời nữa! Tôi không di chuyển đâu!”

“Ông đây không tin là không thể làm gì cô!” Diệp Tiêu bực bội đứng dậy năm lấy gần hết chăn bông, sau đó dùng sức lăn đến chỗ Bạc Nhan: “Tôi không tin chỉ là cướp chăn bông mà lại không thể cướp lại một người phụ nữ.

Diệp Tiêu dùng chăn bông cuộn tròn lần đến khuỷu tay cô Ngay lúc đó, cô bối rối ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp ảnh mặt cứng đờ của Diệp Tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui