Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Em sẽ không chia rẽ anh và Từ Dao.

Câu nói này thoát ra khỏi miệng Bạc Nhan thật sự là muốn bao nhiêu châm chọc liền có bao nhiều châm chọc, cô dễ dàng vứt xuống một câu nói kia liền rời đi để lại Đường Duy và Từ Dao với vẻ mặt khác thường, nhìn cô ấy đi, Đường Duy giận tím mặt.

“Ngăn cô ta lại cho tôi!”

Bạc Nhan bước trên giày cao gót, không thể tin quay đầu lại: “Anh cản em sao?”

“Tại sao vậy?”

Đường Duy bước tới, không để ý đến sự có mặt của Từ Dao, đến gần thân thể của Bạc Nhan, cô bị động tác này của cậu dọa đến cho liên tiếp lui về phía sau, rõ ràng lối ra đại sảnh đang ở trước mắt, thế nhưng là mỗi một lần ở thời điểm cô sắp chạm đến tự do liền bị Đường Duy hung hăng lôi kéo ngã lại trong địa ngục.

Nếu Bạc Nhan nói cô không sợ, đó chính là nói dối. Xin hãy đọc truyện tại -- TrumTruy en. co m --

Cô chỉ có thể giả vờ ra một bộ dáng cái gì cũng không sợ hãi để cho bản thân có một ít cái gọi là dũng khí.

“Tôi đã có thể giúp cô ăn mặc xinh đẹp đương nhiên cũng có quyền lợi.” Đường Duy từng chữ một nói.

“Không cho bất luận kẻ nào, tìm, đến, cô!”

Từ Dao ở phía sau nghe Đường Duy nói xong, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, Đường Duy đây là muốn làm cái gì.

Thế nhưng là hết thảy mọi việc phát sinh quá nhanh, ngay lúc Bạc Nhan muốn hất cậu ra, cửa đại sảnh liền có người đến gần, bước chân nhanh đến mức giống như là đang chuẩn bị tiến hành một trận chém giết, vào trong đại sảnh thì thấy bọn họ còn đang dây dưa không rõ trong hành lang rồi giống như là thẳng tắp đi đến chỗ bọn họ.

Sau đó dùng lực đẩy mạnh bàn tay đang vươn ra của Đường Duy.

Đường Duy khẽ giật mình.

“Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu lý do tại sao tôi lại đến đây đi?” Mặt mũi Vinh Sở tràn ngập tức giận, đem Bạc Nhan kéo ra phía sau, trong đôi mắt đen nhánh chứa đựng sát khí.

“Đường Duy, sao anh có thể làm cái việc bẩn thỉu như vậy?”

“Tôi không có tự nhận bản thân là cái nhân vật cao cấp gì, bẩn thỉu thì bẩn thỉu. Chỉ là mấy việc sau lưng cậu Vinh đều đã giấu kỹ chưa?”

Đường Duy giận quá hóa cười: “Đều là đồ hạ lưu, ai coi thường ai vậy?”

Hô hấp Vinh Sở dừng lại, không ngờ Đường Duy lại nói chuyện này, không lẽ cậu đã điều tra ra hết rồi sao? Không thể nào.

Anh ta siết chặt bàn tay, ngăn Bạc Nhan lại phía sau: “Bạc Nhan, tôi sẽ mang đi, tôi nói cho anh biết Đường Duy, anh không thể cướp cô ấy rời khỏi tôi lần thứ hai đâu!”

“Cướp đi.” Anh ta thế mà lại dùng từ “cướp”.

Như thể Bạc Nhan trời sinh là thuộc về anh ta còn Đường Duy mới là người ngoài cuộc, là người thèm muốn người của anh ta vậy.

Nói xong, Vinh Sở quay đầu lại liếc nhìn Bạc Nhan quần áo đang mặc, trong mắt của anh ta lướt qua ý lạnh khó mà hình dung, trầm mặc mấy giây mới mở miệng.

“Trở về với anh đi, anh sẽ cùng em đi hội nghị.”

Bạc Nhan bị dọa sợ trước sự đột ngột của anh ta nhưng Vinh Sở đã ra tay cứu giúp, trong nội tâm cô cũng vô cùng cảm kích cho nên thuận theo Vinh Sở nói tiếp.

“Có thể là có thể nhưng là hội nghị bên kia rất nghiêm ngặt, có khả năng anh không có cách nào đi theo em vào trong.”

“Em đang nói về hội nghị quốc tế kia sao?”

Vinh Sở hít một hơi thật sâu: “Anh cũng được mời chỉ là ngay từ đầu không muốn đi cho nên không có hồi âm mà thôi. Nếu cần thư mời thì anh cũng có.”

Bạc Nhan sửng sốt: “Anh…

cũng được mời sao?”

“Đúng vậy.” Vinh Sở nghiến răng quay đầu lại, tuy rằng ánh mắt của anh ta rất là tàn nhẫn nhưng nghĩ đến những gì Đường Duy nói lúc trước, anh ta có chút do dự nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Đường Duy.

“Tôi sẽ đưa Bạc Nhan đi, cậu Đường.”

Mặt Đường Duy không chút thay đổi, giọng điệu lạnh lùng: pH “Anh thử xem?”

“Anh đang muốn làm gì vậy, Duy, anh đừng đáng sợ như vậy.”

Trong lúc hai bên đang đối đầu này, Từ Dao dường như cố ý biểu hiện chính mình vội vàng xông vào ngăn cản hai người bọn họ.

“Đừng có ầm ï nữa, chúng ta đều quen biết nhau cả. Cậu Vinh, cả bốn người chúng ta cùng nhau đến hội nghị cũng không sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui