Tô Kỳ cầm tài liệu, hai tay run rẩy: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Trước khi ra nước ngoài.” Bạc Nhan cúi đầu: “Con… đi một mình.”
“Lam Thất Thất cũng không biết sao?” Tô Kỳ nghĩ tới Lam
Thất Thấy ngôi ở phòng khách dưới lầu: “Con bé đó là bạn thân nhất của con đúng không?”
“Có một số chuyện tốt hơn hết là đừng để người khác biết Bạc Nhan ngước lên và cười khổ: “Ba, con nghĩ kỹ rồi, nhà họ Tô để Nghiêu Nghiêu tiếp quản đi, ba sẽ không tức giận chứ?”
Nghiêu Nghiêu dù sao vẫn không phải là người cùng họ, không phải là con ruột của Tô Kỳ, nếu như tất cả sản nghiệp nhà họ Tô đều do Tô Nghiêu phụ trách.
Các cổ đông trên dưới của xí nghiệp nhà họ Tô cũng sẽ có những ý kiến khác nhau, cho nên giữ lại cho Tô Nghiêu, là một vấn đề rất nan giải.
“Ba hiểu con và ủng hộ mọi ý kiến của con.” Tô Kỳ đưa tay vuốt gáy của Bạc Nhan: “Bây giờ, con có muốn đổi họ của mình để theo ba không?”
Vấn đề này, Tô Kỳ đã hỏi qua Bạc Nhan không ít lần Lần nào, câu trả lời của Bạc Nhan cũng là lắc đầu.
Người ngoài không hiểu sao con gái nhà họ Tô lại theo họ ngoại, bản thân Tô Kỳ càng để ý đến cảm giác của Bạc Nhan, cô không muốn sửa thì sẽ không bắt buộc sửa.
Chính là …
“Con đã từng nghĩ rằng mình là Bạc Nhan, nếu không gọi như vậy, thì Bạc Nhan trước đây không tồn tại nữa.
Bạc Nhan nói: “Những thứ đã qua đi, không có cách nào huỷ bỏ được, con chính là Bạc Nhan, là người đã từng bị người khác lợi dụng để người khác hiểu nhầm con là đứa nhỏ của chủ Bạc Dạ, đã từng ti tiện như vậy…”
Nếu thực sự đổi tên thành Tô Nhan, thì đó có phải cũng đồng nghĩa những thứ trong quá khứ, cũng sẽ kết thúc đúng không?
Thượng để g hết những quân bài trong tay kể cả những dòng thời gian ký ức cũng xóa bỏ, năm tháng méo mó cuối cùng cũng sẽ đi đúng con đường.
Không ai có thể thoát khỏi linh cảm của số phận.
Sau khi tất cả những thứ này được sửa đổi, Bạc Nhan lộ ra vẻ mặt của con quái vật cuối cùng còn sót lại, giọng cô chậm rãi như một ông già sắp gần đất xa trời: “Đổi tên đi, ba, con muốn quang minh chính đại mang họ Tô”
Về phần cải đứa nhỏ kia từng là con của ai thì hãy để cho nó nằm yên ở một góc khuất không có người biết đến.
“Bạc Nhan đã đổi họ?”
Vài ngày sau, Từ Thánh Mẫn ngồi trong phòng khách nhà Lam Thất Thất và liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Lam Thất Thất: “Này, về sau chúng ta phải gọi cô ấy là Tô Nhan.
“Anh nhìn điện thoại của tôi làm gì!”
Lam Thất Thất đột nhiên giơ điện thoại lên: “Không hiểu chuyện riêng tư à! Bớt nhìn tin nhắn trò chuyện giữa tôi và Nhan Nhan đi!”
“Đường Duy muốn tôi đến đây thu thập thông tin.” Từ Thánh Mẫn nói: “Người ta tốt xấu gì cũng giúp Bạc Nhan, không, là Tô Nhan một phen, tôi xem cuộc trò chuyện thì cũng đâu có gì quá đáng? “
“Cậu ta muốn thật lòng giúp đỡ? “
“Anh nói xem, anh nghĩ rằng trên thế giới có thể có bao nhiều người có thể khôi phục được camera giám sát của Diệp Tiêu đã xóa? Con mẹ nó đây là công việc của một hacker hàng đầu đó! “Từ Thánh Mẫn nói: “Cũng có thể Đường Duy làm được
Lam Thất Thất liếc nhìn màn hình và nói: “Được rồi, muốn biết tin đúng không?”
Cô dứt khoát đưa điện thoại của mình đến trước mặt Từ
Thánh Mân.
Phía trên là nhật ký cuộc trò chuyện với Tô Nhan, mới nhất là tin cậu ấy nói thẳng trong nội tâm của cậu ấy.
“Ba tớ đã phát hiện ra chuyện tôi phá thai cách đây hai năm.
Tớ đổi họ của mình rồi.
Còn nữa nhà họ Tô sẽ được giao cho Tô Nghiêu.
Cậu có muốn cùng tớ đi du lịch vòng quanh thế giới không không?”
Từ Thánh Mân ngày ngẩn cả người.
Lam Thất Thất nghiến răng nói: “Tôi hy vọng anh có thể truyền đạt những lời này cho Đường Duy không sót một chữ Cậu ta nợ cậu ấy quá nhiều, sớm đã quá rõ ràng rồi!” Tốt nhất cậu ta nên tự mình nằm trải.
Mấy năm nay Bạc Nhan có bao nhiêu thống khổ!
.