Đường Thi đứng bên cạnh nhìn, Đường Duy lảo đảo suýt ngã sấp xuống, cậu không ngừng nói đi nói lại một câu: “Con muốn gặp Bạc Nhan, con muốn gặp Bạc Nhan…”
Đã bao lâu rồi cậu chưa có loại cảm giác này.
Cảm giác như sắp mất đi gì đó, sợ hãi, hoảng loạn, không thể khống chế được cảm xúc.
Đường Duy nhìn sang Đường Thi: “Mẹ… con muốn đi gặp Bạc Nhan, Bạc Nhan giờ đang ở sân bay nào vậy, con muốn đi gặp Bạc Nhan…”
Nếu như không đi… nếu như không đi, Đường Duy cảm thấy cậu có thể thực sự sẽ không thể gặp lại Bạc Nhan nữa.
Bạc Nhan đó, trước đây là một cô nhóc vừa nhát gan lại vừa yếu đuối túm lấy vạt áo của cậu, có thể thực sự sắp biến mất rồi.
Đường Thi mệt mỏi mà lắc đầu, cuối cùng đành nhắm hai mắt lại.
Đúng là nghiệt duyên, rốt cuộc nghiệt duyên này sẽ đưa bọn họ đến vực thẳm nào đây?
Tô Nhan vừa bước từ ven đường lên xe đi đến sây bay, Vinh Sở xách hành lí xuống thay cho cô, tiện đường nói: “Anh đi vào cùng em.”
“Đừng.” Tô Nhan chỉnh lại tóc, nhận lấy hành lí: “Em tự đi được.”
“Anh tưởng em sẽ gọi Nhậm Cầu đến tiễn em, giống như là hai năm trước.”
Tô Nhan chống lên xe, lắc lắc chìa khóa xe ở trong tay: “Liên quan gì đến cậu ấy?”
Tô Nhan nói: “Trước đây cậu ấy đưa em đi ăn cơm, Đường Duy đập bể cửa xe của cậu ấy, cho nên em ngại làm phiền cậu ấy.”
Cứ cảm thấy gặp lại Nhâm Cầu, lương tâm lại có chút hổ thẹn.
Vinh Sở cười cười: “Thì ra là vậy, anh nói làm sao lại đi gọi anh chứ.”
Tô Nhan muốn đi vào trong, anh ta đứng phía sau gọi theo một câu: “Bạc, không đúng, Tô Nhan!”
Tô Nhan dừng lại.
Liền nghe thấy Vinh Sở nói: “Anh đi vào gara để đậu xe, rồi tiễn em đi vào!”
Tô Nhan xua tay: “Thực sự không cần…”
“Cứ đứng đây chờ anh, cứ vậy đi.”
Vinh Sở dứt khoát cắt đứt lời Tô Nhan muốn nói, rồi ngồi vào trong xe: “Đứng ở đó đợi anh, không được đi đâu hết.”
Mười phút sau, sau khi đỗ xe xong, Vinh Sở quay lại, cầm lấy hành lí, Tô Nhan nói: “Lát nữa em đăng ký, anh cũng không đi vào được mà, cứ phải tiễn đoạn nhỏ xíu này làm gì.”
“Đùa à, lát nữa anh mua vé máy bay, cùng xuống máy bay với nhau.”
Vinh Sở vui vẻ, thay cô kéo hành lí vào trong: “Một mình em cao chạy xa bay quá đáng thương rồi, không cân nhắc mang theo anh đi sao?”
Tô Nhan nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh ta đang dẫn đường phía trước, vừa tìm kiếm đường VIP chuyển hành lí, vừa hỏi anh ta: “Trước đây nghe Lâm Thất Thất nói anh muốn tìm bạn gái mới, nên không có dày mặt đi tìm anh nữa.”
“Không sao đâu, anh không ngại đâu, bạn gái của anh rất nhiều mà.” Vinh Sở nói: “Làm giống như chúng ta không thể làm bạn bè ấy, cho dù là làm bạn bè, xảy ra chuyện anh cũng có thể giúp đỡ được chứ?”
Tô Nhan gật đầu: “Ừ, bây giờ em biết rồi.
Em đi lấy thẻ đăng ký, thuận tiện gửi hành lí luôn.”
“Đi đâu?”
“Không nói cho anh.”
“Em cũng không nói cho Lâm Thất Thất.”
“Đúng, em không nói cho ai cả.” Tô Nhan nhanh chóng thừa nhận ý muốn của mình: “Có lẽ một ngày nào đó, em chính là rời khỏi thế giới này!”
Đôi mắt Vinh Sở chấn động, mở miệng định nói gì đó, lại nhìn thấy tiếng động ở gần đó, liền thay đổi biểu cảm, nheo mắt lại nhìn.
Tô Nhan nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhất thời cả người liền cứng đờ.
Người đến người đi, va vai nối gót, có một người đàn ông đứng sừng sững bất động giữa dòng người, cao gầy thẳng tắp, giống như một tấm ảnh, cho dù tay vẫn đang chống gậy, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất lạnh nhạt trên người cậu.
Băng qua khuôn mặt của nhiều người như vậy, giống như băng qua những năm tháng của hơn mười năm ròng rã, ánh mắt đó sâu như một hang động tối đen, nhìn chằm chằm vào cô.
.