Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó


Đường Duy bị lời nói này làm cho ngẩng người, rất lâu sau cậu mới lầm bầm: “Cái gì gọi là tự do?”

Bạc Nhan cảm thấy hai người chia tay chính là tự do? trong mắt cô, nhiều năm như thế chẳng lẽ chỉ là một loại trói buộc và xiềng xích thôi sao?

Càng nói càng tuyệt vọng, Giang Lăng và Bạch Việt cứ thể nhìn ánh mắt Đường Duy càng lúc càng tối xuống, giống hư là một ngọn nến sắp tàn, dần dần mất đi ánh sáng.
Vào hai ngày sau, Lam Thất Thất và Từ Thánh Mẫn đến thăm Đường Duy, lúc đó Tô Nhan đã báo với Lam Thất Thất cô tìm được chỗ ở ở nước ngoài rồi.

Lam Thất Thất và Từ Thánh Mẫn mang theo hoa quả đi đến biệt thự riêng của Đường Duy, Lam Thất Thất nói: “Anh tuyệt đối đừng nhắc đến Tô Nhan trước mặt cậu ấy”

Từ Thánh Mân chẳng để ý nói: “Đưa thì cũng đưa rồi, bây giờ giả vờ gì cũng không cần thiết nữa.

Lam Thất Thất dừng lại: “Mặc dù anh nói không sao, tôi cũng cảm thấy hả giận, nhưng mà..” Nhưng mà dù vô cùng tàn nhẫn, Đường Duy cũng cảm nhận được đau đớn.

Có thể làm cho kẻ xấu cảm thấy xấu hổ, rốt cuộc là chuyện thế nào chứ?

Từ Thánh Mân hiểu ý của Lam Thất Thất, nhấp môi không nói chuyện nữa, lúc đi vào đã thấy Bạc Dạ và Đường Thi ở đó.
Trông thấy hai người bọn họ tới, hai người lớn chủ động nhường đường: “Hai đứa tới rồi?”

“Dạ, nghe nói Đường Duy phải nằm viện rất lâu cho nên đến thăm xem.”

Trước mặt người lớn, Lam Thất Thất tỏ vẻ ngoan ngoãn “Chào buổi chiều, chủ dì.”

“Thằng nhóc này không chịu ở bệnh viện, muốn ở trong nhà.”

Bạc Dạ nghĩ đến dáng vẻ muốn chết kia của Đường Duy thì trong lòng lại tức giận: “Mình thích làm bậy lại gây phiền phức cho người nhà.”

Từ Thánh Mẫn nói: “Chú cũng đừng để bụng, trong đầu Đường Duy chứa gì cũng không ai biết được, có lẽ qua một thời gian sẽ ổn.” Bạc Dạ phất tay cho bọn họ đi, Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân nhìn nhau lắc đầu.

Lúc đi vào, trong phòng Đường Duy tối tăm, rõ ràng mặt trời còn chưa lặn, nhưng cậu cũng không kéo màn cửa lên để nhận ánh sáng, che cửa sổ vô cùng kín kẽ.

Hai người đi vào còn bị dọa nhảy dựng lên.

“Cậu làm gì thế? Trải nghiệm cuộc sống mù lòa sao?” Từ Thánh Mẫn đi lên kéo màn cửa, bên ngoài cửa sổ, bầu trời buổi chiều chiếu ánh sáng rực rỡ vào.
Đường Duy bị kích thích nheo mắt lại, vô thức đưa tay che mình: “Cút”

Lam Thất Thất để hoa quả và quà tặng ở một bên: “Tới thăm anh một chút.”

“Thương hại tôi?” Vẻ mặt Đường Duy không thay đổi: “Cút.”

“Có gì đáng thương chứ Từ Thánh Mẫn cúi thấp đầu, nhìn thoáng qua dáng vẻ của Đường Duy.
Cậu gầy quá, vốn đã cao, bây giờ nhìn càng thêm gầy, giống như là một con dao bị mài đến tận cùng.

Đường Duy nói: “Gần đây tôi không có tâm trạng đi ra ngoài”

“Chân này cũng không ra khỏi cửa nổi”

Từ Thánh Mân đi đến cạnh Lam Thất Thất: “Hai chúng tôi đến xem cậu một chút, về phân đáng thương hay không đáng thương, cậu cũng không cần cho chúng tôi biết nhiều chỉ tiết như thế.
Tô Nhan đi không liên quan tới tôi, không liên quan đến Lam Thất Thất.
Người là do cậu đuổi đi, hậu quả cũng hãy tự mình gánh lấy”

Lam Thất Thất nghe vậy dọa đến trái tim suýt chút nữa ngừng đập, Từ Thánh Mân đang bắt nạt Đường Duy bị gãy xương đùi sao! Không thì bình thường đã bị cậu đánh cho gần chết!

Lời nói giống như đâm vào màng nhĩ của Đường Duy, cậu nói: “Cút ra ngoài.”

Từ Thánh Mân nói: “Cút thì cút, tôi tự biết đi”

Nói xong còn kéo Lam Thất Thất đi cùng, chỉ vào lúc đi tới cửa, anh ta dừng lại, giọng nói trầm thấp nói với Đường Duy.

“Cậu muốn sống muốn chết gì chứ, thế giới này yêu mà không được bên nhau không phải chỉ có mình cậu.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui