Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó


Thấy Từ Thánh Mẫn từ chối, Tiểu Nguyệt Lượng vẫn thấy hơi đáng tiếc, xoa cầm nói: “Ngoại hình đẹp trai thế này, không muốn yêu đương thật sao? Đừng lãng phí gen tốt vậy chứ.
Hay là cô giới thiệu con đi hiến t*ng trùng, tiếp tục giữ gen tot…”

Từ Thánh Môn túa mồ hội đầy đầu: “Đừng, con tuyệt tử tuyệt tôn cũng không có gì đáng tiếc hết đâu ạ”

Tiểu Nguyệt Lượng liền từ bỏ, không chú ý đến anh ta nữa.
Cô quay đầu nhìn Thất Thất: “Cô với chủ con ra ngoài mua đồ ăn trước đây.
Tối cùng ăn cơm nhé.”

“Tối ba con có về được không ạ?”

“Về được mà!”

Tiểu Nguyệt Lượng xua tay: “Hai bạn nhỏ ở nhà đợi chút nhé, cô chú sẽ về ngay thôi.”

Lam Thất Thất cười đầy ngượng ngùng: “Cô à, bọn họ trưởng thành hết rồi mà Tiểu Nguyệt Lượng nói: “Trong mắt cô, con chính là con gái cưng của cô, bất kể lớn đến đâu cũng là bé con Lam Thất Thất sửng sốt.

Vẻ mặt có chút trống rỗng thoảng qua.

Từ Thánh Mẫn đã phát giác ra biểu cảm của cô.
Đợi khi Tiểu Nguyệt Lượng và ông Vương đi rồi, anh ta nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc cô với cô của cô có quan hệ gì vậy?”

Lam Thất Thất cười hì hì nói: “Uống trà không? Tôi đi pha trà cho anh Từ Thánh Mẫn vô cùng hứng thú mà ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực.

“Đánh trống lảng đấy à?”

Nụ cười ít ỏi cuối cùng của Lam Thất Thất cũng trở nên cứng đờ trên mặt.
Qua một hồi lâu, cô túm váy nói: “Muốn ăn chút đồ ngọt không?”

Từ Thánh Mẫn “chậc” một tiếng, gương mặt đẹp có chút mất kiên nhẫn: “Không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần, muốn che giấu điều gì sao?”

Lam Thất Thất không nói gì.

Từ Thánh Mẫn hiểu rõ “Người phụ nữ đó là mẹ cô à?”

Người phụ nữ được gọi là cô.

Đôi vai Lam Thất Thất run lên: “Không phải!” Nhưng rất nhanh cô đã lại bất lực mà hạ vai xuống, lâm bầm nói: “Phải ít nhất thì trên hộ khẩu là như vậy.

Từ Thánh Mẫn muốn hút thuốc.
Ánh mắt anh đảo quanh một vòng, phát hiện không có gạt tàn, chỉ có thể từ bỏ ý định.
Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chiếc đèn treo sáng chói lóa rực rỡ sang trọng đó khiến mắt anh ta khó chịu mà hơi híp lại.

“Thân phận thật sự của cô có rất nhiều cách nói.
Chỉ là không ai dám hoài nghi Lam Minh mà thôi.

Lam Thất Thất cảm thấy chân tay mình luống cuống.
Bình thường cô đều có thể hi hi hạ hạ đùa giỡn với Từ Thánh Mẫn, nhưng giờ lại chẳng thể mở miệng.

Từ Thánh Mẫn đã từng gặp Lam Minh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mấy người lớn khác nhà Lam Thất Thất.
Qua một hồi lâu, Từ Thánh Mẫn nói: “Cô là con ruột của Lam Minh à?”

Lam Thất Thất như bị đâm đúng chỗ đau, cắn chặt răng hàm: “Tôi là con ruột của ông ấy!!!

Chỉ là…

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng thử nói thẳng: “Chỉ là hiện giờ tôi là con của cô tôi thôi” Trước nay chưa từng có người nào hỏi mẹ của Lam Thất Thất là ai, cũng có người cho rằng Tiểu Nguyệt Lượng chính là mẹ của Lam Thất Thất.
ít nhất thì nói trên phương diện pháp luật, mẹ cô chính là bà.

“Mẹ tôi đã chết từ rất lâu rồi.

Lam Thất Thất năm chặt tay: “Vì thân phận của ba tôi mà bị báo thù Lam Minh là quân nhân, tất nhiên sẽ có kẻ thù.
Vì vậy, trong cuộc báo thù đó, kẻ thù muốn khiến Lam Minh cả đời sống trong đau khổ để trả giá, đã cướp đi tính mạng của mẹ Lam Thất Thất.

“Ba tôi sợ sau này có người muốn cướp tôi đi, hoặc là báo thù tôi, liền chuyển thẳng hộ khẩu của tôi sang dưới danh nghĩa cô tôi.”

Tiểu Nguyệt Lượng và ông Vương thuộc kiểu người không sinh con, bọn họ không có con.
Hai người họ chung sống qua ngày, chất lượng cuộc sống vô cùng cao và sung túc.
Vì thế, Lam Thất Thất liền được chuyển sang hộ khẩu của bọn họ, trở thành con gái họ.

“Cô tôi rất thương tôi, xem tôi như con gái ruột vậy.” Lam Thất Thất nói: “Cho nên… vừa nãy lúc cô nói chuyện, tôi hơi xúc động.

Từ Thánh Mẫn híp mắt nghe cô nói hết, sau đó nói: “Hiểu rồi, có điều Lam Minh bảo vệ cô rất tốt đấy.” Phải, Lam Minh không thể chịu nổi việc lần thứ hai người ông yêu thương sâu sắc rời đi.

Lam Thất Thất nói: “Thực ra cũng không có gì.
Trong giới này không có bao nhiêu người muốn hại tôi cả.
Lời đồn bên ngoài nhiều như thế, tôi cũng không để tâm lắm”

Từ Thánh Mân quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: “Giờ cô có thể đi pha trà giúp tôi rồi”

Tâm Trạng Lam Thất Thất trực tiếp bị sự sai khiến của anh đánh tan: “Mẹ nó anh tưởng nhà họ Lam là nhà anh à?!”

Từ Thánh Mân vắt chéo hai chân: “Mời tôi vào đây như mời khách thì xin hãy bày ra dáng vẻ của chủ nhà, chiêu đãi tôi đàng hoàng đi”

Lam Thất Thất nói: “Tôi ấn đầu anh vào ấm trà đấy anh có tin không?!”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui